Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-222
Chương 222: NGHĨ TỚI HÔN LỄ ĐI[6]
“Còn tận năm tiếng nữa, nhiều ghê.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói. Trong lòng An Hinh Duyệt lại càng cảm thấy xót xa hơn, trước đây cô nên kiên quyết không
đi mới đúng.
Thời tiết cuối thu, lá cây đã bắt đầu chuyển vàng. An Hinh Duyệt đẩy Sở Lạc Ninh ra vườn hoa bên ngoài. “Nếu như anh đoán không làm thì lần này bọn em còn có một bản báo cáo của ba nữa, đến lúc đó em thử nghiên cứu kỹ báo cáo kia một chút, chờ sau này3bên phía đại đội đặc chủng mới thành lập của Cố Tỉ Thành đúng lúc cần dùng tới!” Sở Lạc Ninh nắm tay An Hinh Duyệt, nhìn cô ngồi xuống ghế đá đối diện anh.
“Của ba?”
“Ừ, báo cáo đó đã lâu lắm rồi nhưng hiện giờ dùng để huấn luyện lính đặc chủng vẫn dư sức.” Sở Lạc Ninh nói lời này tỏ rõ sự kính nể đối với ba mình.
An Hinh Duyệt ủ rũ gật đầu rồi đặt tay lên chân của anh: “Suy cho cùng thì anh đang sợ gì0thế, sẽ không có chuyện anh không đứng dậy được đâu.” An Hinh Duyệt nói rồi nhỏm dậy, gối đầu lên đùi anh một lần nữa sau đó nhẹ nhàng nói: “Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em vẫn ở bên cạnh anh! Em không cần anh phải tạo một khoảnh trời cho em, vậy nên em không muốn bản thân mình trở thành áp lực của anh.”
Bàn tay của Sở Lạc Ninh khẽ cứng lại, cuối cùng nó đặt xuống đỉnh đầu của cô, anh5khẽ cười: “Anh biết.” Nỗi sợ hãi lớn nhất của Sở Lạc Ninh là sợ không thể ở bên cạnh cô nữa.
Mà nỗi sợ này biến thành gông cùm xiềng xích khiến anh không thoát ra được. An Hinh Duyệt ngẩng đầu, cô nắm chặt lấy tay anh rồi cô khẽ hôn lên đó: “Sở Lạc Ninh, anh còn nợ em một hôn lễ, nếu như anh bỏ cuộc thì em phải làm thế nào đây?”
Hôn lễ:
Sở Lạc Ninh lẳng lặng nhìn cô gái đang ngồi xổm trước mặt mình, sau đó4khẽ cong người, kể trán mình sát trán của cô: “Cô bé ngốc của anh ơi, anh sẽ đứng lên được, coi như là vì hôn lễ của chúng ta!”
An Hinh Duyệt kề sát trán của anh, ngay cả lông mi của hai người họ dường như cũng chạm vào nhau.
Cô khẽ gật một cái rồi hơi nâng đầu lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi của Sở Lạc Ninh rồi mau chóng rời đi, An Hinh Duyệt đỏ mặt nhìn xung quanh.
Sở Lạc Ninh khẽ bật cười, đúng là9một cô gái hay xấu hổ mà. “Sau khi ăn cơm trưa xong thì về thăm ba mẹ của em đi!” Sở Lạc Ninh nắm lấy bàn tay của cô, không cho phép cố né tránh vì ngượng ngùng. An Hinh Duyệt gật đầu, nhưng trong mắt còn xen lẫn vẻ quyến luyến. Bọn họ chỉ có năm tiếng đồng hồ, nếu như cô về nhà nữa thì họ chỉ có thể ở bên nhau ba tiếng thôi.
Hai người ăn trưa trong nhà ăn của bệnh viện. An Hinh Duyệt vì anh mà bận trước bận sau. Sở Lạc Ninh ngồi trên xe lăn nhìn cô gái chạy tới chạy lui đi mua cơm cho mình, khóe miệng khẽ cong lên.
“Toàn là xương sườn đó! Đây là canh xương sườn, anh cũng phải ăn!” An Hinh Duyệt vừa nói vừa nhét đôi đũa vào tay anh: “Anh còn muốn ăn gì nữa để em đi mua cho.”
Sở Lạc Ninh đè tay của cô lại rồi cười, nói: “Được rồi, hai chúng ta ăn những thứ này là đủ rồi, em đừng vội, ăn đi.”
An Hinh Duyệt nhìn bàn ăn rồi mới yên lặng ngồi xuống. Sở Lạc Ninh gắp thức ăn cho cô: “Bên này anh còn có mẹ nữa, em không cần lo lắng cho anh, cứ chuyên tâm công việc đi, còn có gì mà không yên lòng nữa, chẳng phải so với việc anh không bị thương thì em càng phải yên tâm hơn sao?”
An Hinh Duyệt ủ rũ không muốn ăn, cô ngẩng đầu định lên tiếng.
Nhưng Sở Lạc Ninh lại dứt khoát đút cho cô một miếng thịt: “Nhai đi, nhai đi, nuốt cái câu em định nói xuống cho anh.”
Bởi vì anh hiểu cô cho nên cũng hiểu cô định nói gì. Nhưng anh không hy vọng cô vì anh mà từ bỏ tương lai của chính mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Còn tận năm tiếng nữa, nhiều ghê.” Sở Lạc Ninh thấp giọng nói. Trong lòng An Hinh Duyệt lại càng cảm thấy xót xa hơn, trước đây cô nên kiên quyết không
đi mới đúng.
Thời tiết cuối thu, lá cây đã bắt đầu chuyển vàng. An Hinh Duyệt đẩy Sở Lạc Ninh ra vườn hoa bên ngoài. “Nếu như anh đoán không làm thì lần này bọn em còn có một bản báo cáo của ba nữa, đến lúc đó em thử nghiên cứu kỹ báo cáo kia một chút, chờ sau này3bên phía đại đội đặc chủng mới thành lập của Cố Tỉ Thành đúng lúc cần dùng tới!” Sở Lạc Ninh nắm tay An Hinh Duyệt, nhìn cô ngồi xuống ghế đá đối diện anh.
“Của ba?”
“Ừ, báo cáo đó đã lâu lắm rồi nhưng hiện giờ dùng để huấn luyện lính đặc chủng vẫn dư sức.” Sở Lạc Ninh nói lời này tỏ rõ sự kính nể đối với ba mình.
An Hinh Duyệt ủ rũ gật đầu rồi đặt tay lên chân của anh: “Suy cho cùng thì anh đang sợ gì0thế, sẽ không có chuyện anh không đứng dậy được đâu.” An Hinh Duyệt nói rồi nhỏm dậy, gối đầu lên đùi anh một lần nữa sau đó nhẹ nhàng nói: “Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em vẫn ở bên cạnh anh! Em không cần anh phải tạo một khoảnh trời cho em, vậy nên em không muốn bản thân mình trở thành áp lực của anh.”
Bàn tay của Sở Lạc Ninh khẽ cứng lại, cuối cùng nó đặt xuống đỉnh đầu của cô, anh5khẽ cười: “Anh biết.” Nỗi sợ hãi lớn nhất của Sở Lạc Ninh là sợ không thể ở bên cạnh cô nữa.
Mà nỗi sợ này biến thành gông cùm xiềng xích khiến anh không thoát ra được. An Hinh Duyệt ngẩng đầu, cô nắm chặt lấy tay anh rồi cô khẽ hôn lên đó: “Sở Lạc Ninh, anh còn nợ em một hôn lễ, nếu như anh bỏ cuộc thì em phải làm thế nào đây?”
Hôn lễ:
Sở Lạc Ninh lẳng lặng nhìn cô gái đang ngồi xổm trước mặt mình, sau đó4khẽ cong người, kể trán mình sát trán của cô: “Cô bé ngốc của anh ơi, anh sẽ đứng lên được, coi như là vì hôn lễ của chúng ta!”
An Hinh Duyệt kề sát trán của anh, ngay cả lông mi của hai người họ dường như cũng chạm vào nhau.
Cô khẽ gật một cái rồi hơi nâng đầu lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi của Sở Lạc Ninh rồi mau chóng rời đi, An Hinh Duyệt đỏ mặt nhìn xung quanh.
Sở Lạc Ninh khẽ bật cười, đúng là9một cô gái hay xấu hổ mà. “Sau khi ăn cơm trưa xong thì về thăm ba mẹ của em đi!” Sở Lạc Ninh nắm lấy bàn tay của cô, không cho phép cố né tránh vì ngượng ngùng. An Hinh Duyệt gật đầu, nhưng trong mắt còn xen lẫn vẻ quyến luyến. Bọn họ chỉ có năm tiếng đồng hồ, nếu như cô về nhà nữa thì họ chỉ có thể ở bên nhau ba tiếng thôi.
Hai người ăn trưa trong nhà ăn của bệnh viện. An Hinh Duyệt vì anh mà bận trước bận sau. Sở Lạc Ninh ngồi trên xe lăn nhìn cô gái chạy tới chạy lui đi mua cơm cho mình, khóe miệng khẽ cong lên.
“Toàn là xương sườn đó! Đây là canh xương sườn, anh cũng phải ăn!” An Hinh Duyệt vừa nói vừa nhét đôi đũa vào tay anh: “Anh còn muốn ăn gì nữa để em đi mua cho.”
Sở Lạc Ninh đè tay của cô lại rồi cười, nói: “Được rồi, hai chúng ta ăn những thứ này là đủ rồi, em đừng vội, ăn đi.”
An Hinh Duyệt nhìn bàn ăn rồi mới yên lặng ngồi xuống. Sở Lạc Ninh gắp thức ăn cho cô: “Bên này anh còn có mẹ nữa, em không cần lo lắng cho anh, cứ chuyên tâm công việc đi, còn có gì mà không yên lòng nữa, chẳng phải so với việc anh không bị thương thì em càng phải yên tâm hơn sao?”
An Hinh Duyệt ủ rũ không muốn ăn, cô ngẩng đầu định lên tiếng.
Nhưng Sở Lạc Ninh lại dứt khoát đút cho cô một miếng thịt: “Nhai đi, nhai đi, nuốt cái câu em định nói xuống cho anh.”
Bởi vì anh hiểu cô cho nên cũng hiểu cô định nói gì. Nhưng anh không hy vọng cô vì anh mà từ bỏ tương lai của chính mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com