Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-22
Chương 22: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [22]
An Hinh Duyệt khẽ siết chặt bàn tay của mình. Mấy năm nay chuyện Asim đối xử tốt với cô thật ra có một nguyên nhân rất lớn là vì cô là bạn gái của Sở Lạc Ninh.3Cô cũng biết được rất nhiều chuyện về Sở Lạc Ninh từ chỗ Asim.
Sau khi huấn luyện chính thức thực sự bắt đầu cô mới biết được lý do vì sao anh lại phản đối quyết liệt việc0cổ đi tham gia huấn luyện của Học viện Thợ Săn.
Bởi vì nó không dành cho con người.
[”Tại sao cô lại tới nơi này?”
“Vì muốn trở thành người mà người khác không thể xem thường!”
“Nhưng người ngăn cản5cô tới nơi này, ngoại trừ khinh thường thì còn có một khả năng khác, đó chính là cậu ấy là người từ nơi này đi ra. Cậu ấy biết rõ ở đây sẽ phải trải qua những4gì?
“Đây là một loại miệt thị!”
“Không phải đầu cô bé đáng yêu ơi, đây là một kiểu thương tiếc đấy!”]
Sau khi huấn luyện thực sự bắt đầu, không ít lần An Hinh Duyệt từng chịu không nổi mà9phát khóc, thậm chí còn nghĩ đến chuyện từ bỏ. Cô còn từng nghĩ hay là cứ thế mà quay về đi thôi, cứ thế mà chịu thua là được rồi.
Thế nhưng thứ thực sự níu giữ cô lại chính là những câu chuyện của Asim, anh ta từng hứa với cô rằng, nếu như cố có thể kiên trì hết một hạng mục huấn luyện thì anh ta có thể nói cho cô biết một chuyện về cậu thiếu niên mì ăn liền kia.
Vì thế mỗi ngày An Hinh Duyệt đều cắn răng kiên trì tới cùng.
Sức ảnh hưởng của người đàn ông này đối với An Hinh Duyệt còn mạnh mẽ hơn cả những gì cô từng nghĩ.
Úp mì ăn liền xong, An Hinh Duyệt đẩy tới bên cạnh Sở Lạc Ninh, nói: “Tôi thấy Mắt To với Bé Bị Ăng-Ten cũng mua mì ăn liền!”
Giọng điệu của An Hinh Duyệt lạnh căm căm, dường như đang muốn dùng lời nói này vả mặt người nào đó.
Suýt chút nữa thì Sở Lạc Ninh phun hết mì ăn liền vừa mới cho vào miệng ra.
Hai cái đứa được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều kia nữa.
“Nhưng sao hai người họ trông thấy tôi lại cứ như trông thấy quỷ vậy?” An Hinh Duyệt ngồi xuống phía đối diện Sở Lạc Ninh, trong đầu cô vẫn đang nghĩ về chuyện hai người kia sợ hãi bỏ chạy vừa rồi.
Sở Lạc Ninh bật cười một tiếng: “Lúc quân diễn em suýt nữa đè chết cả Bé Bị Ăng-Ten đó thôi, cậu ta sẽ ghim em cả đời.”
An Hinh Duyệt: “...”
Đến bây giờ An Hinh Duyệt mới biết cái người mà cô phản truy kích chính là Bé Bị Ăng-Ten.
“Anh ta lợi hại đến như vậy cơ à?” Phải biết rằng mấy cái trò xâm nhập như thế không phải là cao thủ thì chắc chắn không làm được.
“Cậu ta xếp hạng thứ mười trên bảng xếp hạng quốc tế đó, lần bị đánh bại trước đó là do đấu với anh. Sau đó cậu ta qua làm lính cho anh luôn!” Sở Lạc Ninh trả lời: “Cho nên em nên hiểu việc em đánh bại cậu ta đã gây ra đả kích như thế nào với cậu ta chứ?!”
Sở Lạc Ninh vừa ăn vừa ra dấu cho cổ.
Như vậy An Hinh Duyệt mới biết những người bên cạnh Sở Lạc Ninh thực sự toàn là những người trâu bò.
Nói rõ hơn thì đều thuộc đẳng cấp quốc tế.
Sở Lạc Ninh ăn uống no đủ liền lười biếng dựa vào ghế.
“Quan mới nhận chức đốt ba cây đuốc, gần đây thế nào rồi?”
An Hinh Duyệt thu dọn chén đũa, nói: “Thì vẫn thế thôi, dẫn dắt mấy người kia không có vấn đề gì, chỉ là có đụng mặt Trịnh Hoan.”
Tim Sở Lạc Ninh đập thịch một cái. Anh nhìn An Hinh Duyệt đang rửa bát rồi nghĩ, công chúa bé nhỏ của anh đã bị biến thành một bộ đội đặc chủng không gì là không thể rồi.
An Hinh Duyệt dọn dẹp xong xuôi đi ra, thấy Sở Lạc Ninh đang nhìn mình chằm chằm, nhịn không được khẽ cau mày lại, nói: “Anh nhìn cái gì đấy?”
“Không có gì, em đụng mặt Trịnh Hoan rồi sao nữa, biết mấy năm nay vì em mà anh đã giữ mình như ngọc rồi đúng không?!” Sở Lạc Ninh xấu xa nói.
An Hinh Duyệt dứt khoát cho anh một ánh mắt khinh bỉ rồi nói: “Ăn no rồi thì mau cút đi, đừng có ở đây chướng mắt tôi!”
“Chậc chậc chậc, công chúa nhỏ à, bây giờ em thật thô bạo quá đi!” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa đứng dậy, rõ ràng anh cũng có ý rời đi: “Nhưng mà Asim nói gì với em thế: Nói xấu anh à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt khẽ siết chặt bàn tay của mình. Mấy năm nay chuyện Asim đối xử tốt với cô thật ra có một nguyên nhân rất lớn là vì cô là bạn gái của Sở Lạc Ninh.3Cô cũng biết được rất nhiều chuyện về Sở Lạc Ninh từ chỗ Asim.
Sau khi huấn luyện chính thức thực sự bắt đầu cô mới biết được lý do vì sao anh lại phản đối quyết liệt việc0cổ đi tham gia huấn luyện của Học viện Thợ Săn.
Bởi vì nó không dành cho con người.
[”Tại sao cô lại tới nơi này?”
“Vì muốn trở thành người mà người khác không thể xem thường!”
“Nhưng người ngăn cản5cô tới nơi này, ngoại trừ khinh thường thì còn có một khả năng khác, đó chính là cậu ấy là người từ nơi này đi ra. Cậu ấy biết rõ ở đây sẽ phải trải qua những4gì?
“Đây là một loại miệt thị!”
“Không phải đầu cô bé đáng yêu ơi, đây là một kiểu thương tiếc đấy!”]
Sau khi huấn luyện thực sự bắt đầu, không ít lần An Hinh Duyệt từng chịu không nổi mà9phát khóc, thậm chí còn nghĩ đến chuyện từ bỏ. Cô còn từng nghĩ hay là cứ thế mà quay về đi thôi, cứ thế mà chịu thua là được rồi.
Thế nhưng thứ thực sự níu giữ cô lại chính là những câu chuyện của Asim, anh ta từng hứa với cô rằng, nếu như cố có thể kiên trì hết một hạng mục huấn luyện thì anh ta có thể nói cho cô biết một chuyện về cậu thiếu niên mì ăn liền kia.
Vì thế mỗi ngày An Hinh Duyệt đều cắn răng kiên trì tới cùng.
Sức ảnh hưởng của người đàn ông này đối với An Hinh Duyệt còn mạnh mẽ hơn cả những gì cô từng nghĩ.
Úp mì ăn liền xong, An Hinh Duyệt đẩy tới bên cạnh Sở Lạc Ninh, nói: “Tôi thấy Mắt To với Bé Bị Ăng-Ten cũng mua mì ăn liền!”
Giọng điệu của An Hinh Duyệt lạnh căm căm, dường như đang muốn dùng lời nói này vả mặt người nào đó.
Suýt chút nữa thì Sở Lạc Ninh phun hết mì ăn liền vừa mới cho vào miệng ra.
Hai cái đứa được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều kia nữa.
“Nhưng sao hai người họ trông thấy tôi lại cứ như trông thấy quỷ vậy?” An Hinh Duyệt ngồi xuống phía đối diện Sở Lạc Ninh, trong đầu cô vẫn đang nghĩ về chuyện hai người kia sợ hãi bỏ chạy vừa rồi.
Sở Lạc Ninh bật cười một tiếng: “Lúc quân diễn em suýt nữa đè chết cả Bé Bị Ăng-Ten đó thôi, cậu ta sẽ ghim em cả đời.”
An Hinh Duyệt: “...”
Đến bây giờ An Hinh Duyệt mới biết cái người mà cô phản truy kích chính là Bé Bị Ăng-Ten.
“Anh ta lợi hại đến như vậy cơ à?” Phải biết rằng mấy cái trò xâm nhập như thế không phải là cao thủ thì chắc chắn không làm được.
“Cậu ta xếp hạng thứ mười trên bảng xếp hạng quốc tế đó, lần bị đánh bại trước đó là do đấu với anh. Sau đó cậu ta qua làm lính cho anh luôn!” Sở Lạc Ninh trả lời: “Cho nên em nên hiểu việc em đánh bại cậu ta đã gây ra đả kích như thế nào với cậu ta chứ?!”
Sở Lạc Ninh vừa ăn vừa ra dấu cho cổ.
Như vậy An Hinh Duyệt mới biết những người bên cạnh Sở Lạc Ninh thực sự toàn là những người trâu bò.
Nói rõ hơn thì đều thuộc đẳng cấp quốc tế.
Sở Lạc Ninh ăn uống no đủ liền lười biếng dựa vào ghế.
“Quan mới nhận chức đốt ba cây đuốc, gần đây thế nào rồi?”
An Hinh Duyệt thu dọn chén đũa, nói: “Thì vẫn thế thôi, dẫn dắt mấy người kia không có vấn đề gì, chỉ là có đụng mặt Trịnh Hoan.”
Tim Sở Lạc Ninh đập thịch một cái. Anh nhìn An Hinh Duyệt đang rửa bát rồi nghĩ, công chúa bé nhỏ của anh đã bị biến thành một bộ đội đặc chủng không gì là không thể rồi.
An Hinh Duyệt dọn dẹp xong xuôi đi ra, thấy Sở Lạc Ninh đang nhìn mình chằm chằm, nhịn không được khẽ cau mày lại, nói: “Anh nhìn cái gì đấy?”
“Không có gì, em đụng mặt Trịnh Hoan rồi sao nữa, biết mấy năm nay vì em mà anh đã giữ mình như ngọc rồi đúng không?!” Sở Lạc Ninh xấu xa nói.
An Hinh Duyệt dứt khoát cho anh một ánh mắt khinh bỉ rồi nói: “Ăn no rồi thì mau cút đi, đừng có ở đây chướng mắt tôi!”
“Chậc chậc chậc, công chúa nhỏ à, bây giờ em thật thô bạo quá đi!” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa đứng dậy, rõ ràng anh cũng có ý rời đi: “Nhưng mà Asim nói gì với em thế: Nói xấu anh à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook