Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-24
Chương 24: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [24]
An Hinh Duyệt nhìn Bé Bị Ăng-Ten đang toát mồ hôi lạnh đầm đìa biển cảm thấy chắc chắn là Sở Lạc Ninh cố ý, chắc chắn cố ý làm như vậy.
“Huấn luyện viên, anh đang bảo đội trưởng của chúng tôi là rùa biển đó hả?” Một chuyên viên tâm lý cười híp mắt nói: “Thế rốt cuộc là có đúng hay là không thì anh nói một tiếng cho bọn tôi biết nào”
“Sao cô nói nhiều thế3hả?!” Bé Bị Ăng-Ten trừng mắt với nữ binh vừa lên tiếng kia rồi họ nhẹ một tiếng, sau đó
mới nói: “Về việc huấn luyện, hạng mục cũng không nhiều nên mấy người cứ xem như huấn luyện quân sự bình thường là được.”
Lời này Sở Lạc Ninh vừa mới nói rồi mà.
Cho nên các chiến sĩ nghe được cũng có chút bất an trong lòng. Bé Bị Ăng Ten cũng có chút chột dạ, bất an.
Mà phía doanh0trại bên kia đã bắt đầu huấn luyện thể lực.
Một doanh trưởng khác tựa vào lan can nhìn Sở Lạc Ninh: “Hao phí biết bao tâm huyết mới dành được lần huấn luyện này mà sao không tự dẫn dắt bà xã của cậu đi, chẳng phải cậu làm vậy là vì bà xã sao?”
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn người kia rồi lại nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Lão tổ tông nhà tôi từng nói vài lời,5đó là, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê.”
“Đặt hết tâm trí vào vợ mình thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu thăng tiến.” Vị doanh trưởng kia lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh một chút, cho nên lúc anh ta nói có cảm giác như một người anh trai đang dạy dỗ em trai của mình.
“Tôi ổn mà, biết người biết ta rồi mới có thể trăm trận trăm thắng.” Ánh mắt của Sở4Lạc Ninh nhìn chằm chằm về phía bên kia. Ba năm trôi qua, anh hoàn toàn không biết công chúa nhỏ của anh đã biến thành một dũng sĩ mạnh mẽ tới cỡ nào, cho nên trước hết anh phải làm rõ ràng cái này đã.
Doanh trưởng lắc đầu: “Cậu định biến gian bên nhau của hai người thành chiến trường hay sao đó hả?”
Sở Lạc Ninh nhướng mi, không trả lời.
Muốn tấn công một kỵ sĩ, lại còn9là một thánh kỵ sĩ thì đâu có đơn giản như vậy, thế cho nên nói đó là chiến trường cũng không sai chút nào.
Huấn luyện ngày thứ nhất tập trung vào huấn luyện thể lực, tất cả mọi người vẫn còn có thể tiếp tục.
Đối với An Hinh Duyệt mà nói thì đây chẳng qua chỉ là một món tráng miệng mà thôi.
Vậy nên ngày kế cô vẫn có thể làm việc bình thường, cũng không có gì quá mệt mỏi, thậm chí còn có thể xử lý công việc như lúc bình thường, viết xong báo cáo phân tích tâm lý trước đây rồi tìm mấy nữ binh khác đàn đúm một trận mới kết thúc một ngày.
An Hinh Duyệt đưa tay bóp bóp chóp mũi của mình rồi vươn người một cái, thấy Sở Lạc Ninh tiến đến thì thả hai tay xuống.
Sở Lạc Ninh bước qua rồi ngồi xuống mép bàn của cô, cầm lấy tài liệu trên bàn đưa cho cổ: “Những nghiên cứu của tổ nghiên cứu tâm lý đưa ra sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định điều chỉnh các kế hoạch huấn luyện sau này. Em biết đó, trước đây rất ít khi có chuyên viên tâm lý tham gia vào huấn luyện cho bộ đội đặc chủng. Chỉ riêng mấy năm nay chiến thuật tâm lý được áp dụng rộng rãi trên chiến trường cho nên tố chất tâm lý trở thành một trong những điểm chí mạng của quân đội đặc chủng.”
An Hinh Duyệt lắng nghe lời Sở Lạc Ninh nói, chớp chớp mắt như đang hỏi “rồi sao?”.
“Thế cho nên, công chúa nhỏ biến thành thánh đấu sĩ ơi, em phải biết gánh nặng của em còn nhiều lắm đấy.” Sở Lạc Ninh nói rồi bỏ tập tài liệu lên trên bàn của cô.
Công chúa nhỏ biến thành thánh đấu sĩ.
Lời này thật sự chẳng dễ nghe chút nào. “Thế thì hoàng tử biến thành lưu manh ơi, anh cảm thấy trong tình huống nào thì tâm lý của quân nhân đặc chủng sẽ tan vỡ đây.” An Hinh Duyệt nói.
Hoàng tử biến thành lưu manh.
À, cấu này nghe cũng chẳng lọt tai chút nào.
Sở Lạc Ninh đứng thẳng người dậy, ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía An Hinh Duyệt đang trông chờ một câu trả lời: “Một người lính đặc chủng chân chính thì bất cứ tình huống nào cũng không dao động tâm trí.”
An Hinh Duyệt dùng một chút, nơi trái tim giống như bị người ta mạnh mẽ xé tung ra, đau dữ dội.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt nhìn Bé Bị Ăng-Ten đang toát mồ hôi lạnh đầm đìa biển cảm thấy chắc chắn là Sở Lạc Ninh cố ý, chắc chắn cố ý làm như vậy.
“Huấn luyện viên, anh đang bảo đội trưởng của chúng tôi là rùa biển đó hả?” Một chuyên viên tâm lý cười híp mắt nói: “Thế rốt cuộc là có đúng hay là không thì anh nói một tiếng cho bọn tôi biết nào”
“Sao cô nói nhiều thế3hả?!” Bé Bị Ăng-Ten trừng mắt với nữ binh vừa lên tiếng kia rồi họ nhẹ một tiếng, sau đó
mới nói: “Về việc huấn luyện, hạng mục cũng không nhiều nên mấy người cứ xem như huấn luyện quân sự bình thường là được.”
Lời này Sở Lạc Ninh vừa mới nói rồi mà.
Cho nên các chiến sĩ nghe được cũng có chút bất an trong lòng. Bé Bị Ăng Ten cũng có chút chột dạ, bất an.
Mà phía doanh0trại bên kia đã bắt đầu huấn luyện thể lực.
Một doanh trưởng khác tựa vào lan can nhìn Sở Lạc Ninh: “Hao phí biết bao tâm huyết mới dành được lần huấn luyện này mà sao không tự dẫn dắt bà xã của cậu đi, chẳng phải cậu làm vậy là vì bà xã sao?”
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn người kia rồi lại nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Lão tổ tông nhà tôi từng nói vài lời,5đó là, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê.”
“Đặt hết tâm trí vào vợ mình thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu thăng tiến.” Vị doanh trưởng kia lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh một chút, cho nên lúc anh ta nói có cảm giác như một người anh trai đang dạy dỗ em trai của mình.
“Tôi ổn mà, biết người biết ta rồi mới có thể trăm trận trăm thắng.” Ánh mắt của Sở4Lạc Ninh nhìn chằm chằm về phía bên kia. Ba năm trôi qua, anh hoàn toàn không biết công chúa nhỏ của anh đã biến thành một dũng sĩ mạnh mẽ tới cỡ nào, cho nên trước hết anh phải làm rõ ràng cái này đã.
Doanh trưởng lắc đầu: “Cậu định biến gian bên nhau của hai người thành chiến trường hay sao đó hả?”
Sở Lạc Ninh nhướng mi, không trả lời.
Muốn tấn công một kỵ sĩ, lại còn9là một thánh kỵ sĩ thì đâu có đơn giản như vậy, thế cho nên nói đó là chiến trường cũng không sai chút nào.
Huấn luyện ngày thứ nhất tập trung vào huấn luyện thể lực, tất cả mọi người vẫn còn có thể tiếp tục.
Đối với An Hinh Duyệt mà nói thì đây chẳng qua chỉ là một món tráng miệng mà thôi.
Vậy nên ngày kế cô vẫn có thể làm việc bình thường, cũng không có gì quá mệt mỏi, thậm chí còn có thể xử lý công việc như lúc bình thường, viết xong báo cáo phân tích tâm lý trước đây rồi tìm mấy nữ binh khác đàn đúm một trận mới kết thúc một ngày.
An Hinh Duyệt đưa tay bóp bóp chóp mũi của mình rồi vươn người một cái, thấy Sở Lạc Ninh tiến đến thì thả hai tay xuống.
Sở Lạc Ninh bước qua rồi ngồi xuống mép bàn của cô, cầm lấy tài liệu trên bàn đưa cho cổ: “Những nghiên cứu của tổ nghiên cứu tâm lý đưa ra sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định điều chỉnh các kế hoạch huấn luyện sau này. Em biết đó, trước đây rất ít khi có chuyên viên tâm lý tham gia vào huấn luyện cho bộ đội đặc chủng. Chỉ riêng mấy năm nay chiến thuật tâm lý được áp dụng rộng rãi trên chiến trường cho nên tố chất tâm lý trở thành một trong những điểm chí mạng của quân đội đặc chủng.”
An Hinh Duyệt lắng nghe lời Sở Lạc Ninh nói, chớp chớp mắt như đang hỏi “rồi sao?”.
“Thế cho nên, công chúa nhỏ biến thành thánh đấu sĩ ơi, em phải biết gánh nặng của em còn nhiều lắm đấy.” Sở Lạc Ninh nói rồi bỏ tập tài liệu lên trên bàn của cô.
Công chúa nhỏ biến thành thánh đấu sĩ.
Lời này thật sự chẳng dễ nghe chút nào. “Thế thì hoàng tử biến thành lưu manh ơi, anh cảm thấy trong tình huống nào thì tâm lý của quân nhân đặc chủng sẽ tan vỡ đây.” An Hinh Duyệt nói.
Hoàng tử biến thành lưu manh.
À, cấu này nghe cũng chẳng lọt tai chút nào.
Sở Lạc Ninh đứng thẳng người dậy, ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía An Hinh Duyệt đang trông chờ một câu trả lời: “Một người lính đặc chủng chân chính thì bất cứ tình huống nào cũng không dao động tâm trí.”
An Hinh Duyệt dùng một chút, nơi trái tim giống như bị người ta mạnh mẽ xé tung ra, đau dữ dội.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook