Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-229
Chương 229: GIANG SƠN VẠN DẶM CHẲNG BẰNG CÓ EM [3]
Có thể nói sự nghiệp của Mã Đại Chí đã bị Kiều Vị Nhã kéo xuống, cho nên lão hận Kiều Vị Nhã cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều Kiều Vị Nhã không thể ngờ lão ta lại chọn cách thức ngu hết chỗ nói như vậy.
Kiều Vị Nhã kể chuyện này cho hội chị em bạn có của mình.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ôi3chu choa mẹ ơi, anh trai chị sắp đại khai sát giới rồi. Chị nói nè, chị chưa thấy anh trai chị ra tay giết chóc như vậy với đối thủ bao giờ đầu. Đến mức này mà em còn không chịu lấy người ta, coi chừng hết cơ hội đây.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị là hoa có chủ rồi, sao còn ham hố lấy chồng0hơn cả em thể:]
[Triệu mập: Mình cảm thấy câu này đúng đấy chứ, nếu như cậu ấy cầu hôn thì cậu cũng đồng ý đi thôi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không phải cậu xuống sân đi dạo rồi à?] [Triệu mập: Ai quy định đi dạo không thể mang theo điện thoại thế? Ai quy định vậy?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: ..] Nhóm chat vẫn đang5ồn ào, Kiều Vi Nhã lại thấy lòng mình gợn sóng vì những điều họ nói.
Kết hôn hả.
Cô mới hai mươi hai tuổi, bây giờ nhắc đến chuyện này hình như vẫn hơi sớm, nhưng hai người ở bên nhau bao nhiêu năm, hình như cũng đã trải nghiệm rất nhiều thứ rồi.
Nếu như giờ Sở Lạc Duy cầu hôn cô, chắc cô sẽ đồng ý đấy. Không, cô4nhất định sẽ đồng ý. “Hờ hờ hờ, cô gái à, mặt mũi mơ mộng thể, đang làm gì vậy?” Chủ biên Mắt To gõ gõ lên mặt bàn, “Ảnh hậu đến rồi kìa, còn không qua đi.” “Hửm?” Kiều Vị Nhã khựng lại, ngẩng đầu lên bỗng thấy Triệu Uyển Uyển đứng ở cửa, vội vàng đứng dậy, “Cô, sao cô lại tới đây ạ?”
“Cô đi ngang qua9thôi.” Triệu Uyển Uyển nói rồi cùng Kiều Vi Nhã đi ra ngoài. “Tốt số thế cơ chứ, vừa có ba làm Ảnh đế, vừa có chồng chưa cưới là thanh mai trúc mã.” Nhìn Kiều Vị Nhã đi khỏi phòng, có người lên tiếng mỉa mai.
Mắt To quay đầu nhìn lại, “hư” một tiếng, “Cô không cần phải so bì cha mẹ hay gia cảnh với người ta, cô có khả năng bằng một nửa em ấy thì đã không ngồi đây mà nói nhăng nói cuội rồi.” “Cô ta có năng lực gì chứ? Không có tổng giám đốc, cô ta có thể thể làm được tích sự gì?” Người kia lại phản bác.
Mắt To cười lạnh, quay về vị trí của mình. Kiều Vi Nhã và Triệu Uyển Uyển đi tới văn phòng của Sở Lạc Duy trên tầng cao nhất. Kiều Vi Nhã rót nước cho cô, “Cô uống nước đi ạ.” Triệu Uyên Uyển đón lấy cốc nước, cầm nó trong tay, “Lạc Duy không ở đây à?”
“Anh ấy có việc phải ra ngoài rồi ạ.” Kiều Vị Nhã nói, cô ngồi xuống bên cạnh Triệu Uyển Uyển, “Cô, hai năm nay cô cứ ở nước ngoài mãi, không thì cũng tới thành phố B chăm con giúp chị Niệm Niệm, cô về thành phố A ít quá.“.
Triệu Uyển Uyển khẽ mỉm cười, dùng nhiệt độ từ chiếc cốc để sưởi ấm bàn tay, “Già rồi mà, đứng mãi trên sân khấu sao được? Lúc ba con lui khỏi giới, cô cũng muốn lui rồi.”
“Không phải đâu, cô là ảnh hậu mà.” Kiều Vị Nhã vội vàng nói, “Với cả, cô chẳng già chút nào hết.” Kiều Vi Nhã nói, bưng cốc nước trên bàn lên, “Cô ơi, con cảm thấy...” “Có lẽ cô sắp phải ra nước ngoài rồi.” Triệu Uyển Uyển đột ngột lên tiếng.
Kiều Vị Nhã khựng lại, không nói năng gì.
“Con và Niệm Niệm luôn giữ quan hệ rất tốt, cho nên cô hy vọng đợi năm sau Húc Ninh được điều chuyển về thành phố A, con giúp đỡ Niệm Niệm một chút. Ba con bé không giúp được gì cho con bé đầu. Trong giới giải trí này, lời con nói có tác dụng hơn các nghệ sĩ kia nhiều.” Triệu Uyển Uyển nói rõ mục đích khi đến đây.
Nước nóng lưu luyến trên đầu lưỡi, Kiều Vị Nhã cảm thấy lưỡi mình như bị bỏng.
“Cô à.” Kiều Vị Nhã khẽ gọi.
“Sau khi bộ phim này kết thúc, có lẽ cô sẽ không quay lại giới nữa. Ở nước ngoài có một trường học về điện ảnh muốn mời cô qua đó làm giáo viên thỉnh giảng, cô cảm thấy rất ổn.” Triệu Uyển Uyển mỉm cười, tháng năm không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt ấy, nhưng lại tặng cô thêm sức hút và nho nhã từ sự trưởng thành.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Có thể nói sự nghiệp của Mã Đại Chí đã bị Kiều Vị Nhã kéo xuống, cho nên lão hận Kiều Vị Nhã cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều Kiều Vị Nhã không thể ngờ lão ta lại chọn cách thức ngu hết chỗ nói như vậy.
Kiều Vị Nhã kể chuyện này cho hội chị em bạn có của mình.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ôi3chu choa mẹ ơi, anh trai chị sắp đại khai sát giới rồi. Chị nói nè, chị chưa thấy anh trai chị ra tay giết chóc như vậy với đối thủ bao giờ đầu. Đến mức này mà em còn không chịu lấy người ta, coi chừng hết cơ hội đây.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị là hoa có chủ rồi, sao còn ham hố lấy chồng0hơn cả em thể:]
[Triệu mập: Mình cảm thấy câu này đúng đấy chứ, nếu như cậu ấy cầu hôn thì cậu cũng đồng ý đi thôi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không phải cậu xuống sân đi dạo rồi à?] [Triệu mập: Ai quy định đi dạo không thể mang theo điện thoại thế? Ai quy định vậy?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: ..] Nhóm chat vẫn đang5ồn ào, Kiều Vi Nhã lại thấy lòng mình gợn sóng vì những điều họ nói.
Kết hôn hả.
Cô mới hai mươi hai tuổi, bây giờ nhắc đến chuyện này hình như vẫn hơi sớm, nhưng hai người ở bên nhau bao nhiêu năm, hình như cũng đã trải nghiệm rất nhiều thứ rồi.
Nếu như giờ Sở Lạc Duy cầu hôn cô, chắc cô sẽ đồng ý đấy. Không, cô4nhất định sẽ đồng ý. “Hờ hờ hờ, cô gái à, mặt mũi mơ mộng thể, đang làm gì vậy?” Chủ biên Mắt To gõ gõ lên mặt bàn, “Ảnh hậu đến rồi kìa, còn không qua đi.” “Hửm?” Kiều Vị Nhã khựng lại, ngẩng đầu lên bỗng thấy Triệu Uyển Uyển đứng ở cửa, vội vàng đứng dậy, “Cô, sao cô lại tới đây ạ?”
“Cô đi ngang qua9thôi.” Triệu Uyển Uyển nói rồi cùng Kiều Vi Nhã đi ra ngoài. “Tốt số thế cơ chứ, vừa có ba làm Ảnh đế, vừa có chồng chưa cưới là thanh mai trúc mã.” Nhìn Kiều Vị Nhã đi khỏi phòng, có người lên tiếng mỉa mai.
Mắt To quay đầu nhìn lại, “hư” một tiếng, “Cô không cần phải so bì cha mẹ hay gia cảnh với người ta, cô có khả năng bằng một nửa em ấy thì đã không ngồi đây mà nói nhăng nói cuội rồi.” “Cô ta có năng lực gì chứ? Không có tổng giám đốc, cô ta có thể thể làm được tích sự gì?” Người kia lại phản bác.
Mắt To cười lạnh, quay về vị trí của mình. Kiều Vi Nhã và Triệu Uyển Uyển đi tới văn phòng của Sở Lạc Duy trên tầng cao nhất. Kiều Vi Nhã rót nước cho cô, “Cô uống nước đi ạ.” Triệu Uyên Uyển đón lấy cốc nước, cầm nó trong tay, “Lạc Duy không ở đây à?”
“Anh ấy có việc phải ra ngoài rồi ạ.” Kiều Vị Nhã nói, cô ngồi xuống bên cạnh Triệu Uyển Uyển, “Cô, hai năm nay cô cứ ở nước ngoài mãi, không thì cũng tới thành phố B chăm con giúp chị Niệm Niệm, cô về thành phố A ít quá.“.
Triệu Uyển Uyển khẽ mỉm cười, dùng nhiệt độ từ chiếc cốc để sưởi ấm bàn tay, “Già rồi mà, đứng mãi trên sân khấu sao được? Lúc ba con lui khỏi giới, cô cũng muốn lui rồi.”
“Không phải đâu, cô là ảnh hậu mà.” Kiều Vị Nhã vội vàng nói, “Với cả, cô chẳng già chút nào hết.” Kiều Vi Nhã nói, bưng cốc nước trên bàn lên, “Cô ơi, con cảm thấy...” “Có lẽ cô sắp phải ra nước ngoài rồi.” Triệu Uyển Uyển đột ngột lên tiếng.
Kiều Vị Nhã khựng lại, không nói năng gì.
“Con và Niệm Niệm luôn giữ quan hệ rất tốt, cho nên cô hy vọng đợi năm sau Húc Ninh được điều chuyển về thành phố A, con giúp đỡ Niệm Niệm một chút. Ba con bé không giúp được gì cho con bé đầu. Trong giới giải trí này, lời con nói có tác dụng hơn các nghệ sĩ kia nhiều.” Triệu Uyển Uyển nói rõ mục đích khi đến đây.
Nước nóng lưu luyến trên đầu lưỡi, Kiều Vị Nhã cảm thấy lưỡi mình như bị bỏng.
“Cô à.” Kiều Vị Nhã khẽ gọi.
“Sau khi bộ phim này kết thúc, có lẽ cô sẽ không quay lại giới nữa. Ở nước ngoài có một trường học về điện ảnh muốn mời cô qua đó làm giáo viên thỉnh giảng, cô cảm thấy rất ổn.” Triệu Uyển Uyển mỉm cười, tháng năm không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt ấy, nhưng lại tặng cô thêm sức hút và nho nhã từ sự trưởng thành.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook