Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-231
Chương 231: GIANG SƠN VẠN DẶM KHÔNG BẰNG CÓ EM [5]
Triệu Uyển Uyển không khỏi siết chặt tay lại, hai mắt hướng xuống dưới.
Chiếc xe chạy vào khu nhà của Triệu Uyển Uyển. Phong Phong mở cửa xuống xe, nhìn về phía Triệu Uyển Uyển cũng đang làm động tác giống hệt mình, “Đã giải thoát cho bản thân mình hay chưa, em hiểu rõ hơn anh. Anh luôn cảm thấy em là người rất rõ ràng, nhưng bây giờ nhìn lại, em mới là người hồ đồ nhất. Uyển Uyển, chúng ta quen nhau ba mươi năm có lẻ rồi, em từ bỏ cậu ta hay từ bỏ chính3mình, em tự biết rõ mà.”
Triệu Uyển Uyển đứng đó, cơ thể căng lên. “Có điều, bản thân em thấy vui là được.” Phong Phong dứt lời thì lái xe của anh cũng đã tới nơi, Phong Phong mở cửa vào xe, “Thuận buồm xuôi gió nhé.” Triệu Uyển Uyển đứng trong gió lạnh nhìn chiếc xe của Phong Phong rời khỏi đó, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn và chua chát. “Chị Uyển Uyển.” Trợ lý cầm áo khoác choàng lên vai cô, “Bên ngoài gió to lắm, chúng ta mau vào thôi.” Triệu Uyển Uyển0hít thở sâu, khẽ gật đầu, cùng trợ lí bước vào căn hộ.
***
Tại tập đoàn Sở Thị.
Khi Sở Lạc Duy quay về, Kiều Vị Nhã đang nằm bò trên bàn làm việc của anh mà ngây ngẩn như người mất hồn. Anh nén cơn giận trong lòng, nhanh chóng bước về phía cô, “Sao thế? Bị thương ở đâu à?“.
Kiều Vị Nhã ngẩng đầu, ánh mắt cô lướt trên khuôn mặt anh, trán anh lấm tấm mồ hôi, ánh mắt của Kiều Vi Nhã trượt xuống, hướng về phía mu bàn tay hơi bầm tím, chắc đây là dấu vết5để lại khi đánh người.
“Cô Triệu nói, cô ấy sắp ra nước ngoài rồi.” Kiều Vị Nhã vẫn giữ nguyên tư thế nhoài người lên bàn, nhìn Sở Lạc Duy với vẻ đáng thương.
Sở Lạc Duy khựng lại, anh biết cô không bị thương là đủ yên tâm rồi. “Vậy sao, chuyện này nằm trong dự đoán mà nhỉ?” Sở Lạc Duy thản nhiên đáp lại. Anh tựa người vào cạnh bàn, “Có thời gian để buồn bã thì chi bằng đi viết bản thảo tin tức đi.”
“Sao con người anh lại như thế nhỉ? Bao nhiêu năm nay cô4Triệu đối xử với chú Sư thế nào, mà bây giờ lại rơi vào kết cục lặng lẽ bỏ đi.” Kiều Vi Nhã đứng dậy, lớn tiếng trách móc..
“Nóng tính thể làm gì?' Sở Lạc Duy giơ tay xoa đầu cô, “Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, em không thể dùng quan điểm cá nhân để phán đoán đúng sai thay người ta được.” “Thôi thôi thôi, anh cứ mở miệng ra là nói đạo lí, em đi làm việc vậy.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, đi ngang qua người anh.
Sở Lạc Duy khẽ cười,9trước khi Kiều Vi Nhã kịp bỏ đi, anh kéo cô lại và hỏi, “Sao em biết hoa kia không phải do anh tặng?” Nhắc đến chuyện này, Kiều Vị Nhã bỗng chốc bùng nổ, “Anh còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này à, anh tặng hoa được mấy lần? Người ta còn biết đường tặng hoa cúc viếng mộ, còn anh thì sao?”
Sở Lạc Duy khẽ nhướng mày, đối mặt với cơn giận của cô mà không hề bực tức, “Chi bằng, tặng bù cho em nhé.”
Kiều Vị Nhã giật mình vì thái độ dịu dàng đột ngột của anh, chưa kịp phản ứng lại thì Sở Lạc Duy đã đẩy cô ra ngoài, “Đi làm việc đi, tối nay sẽ dẫn em đi ăn ngon, ngon theo kiểu có hoa tươi rượu thơm.”
Kiều Vị Nhã còn muốn hỏi chuyện Mã Đại Chí thế nào rồi, nhưng nhìn tình hình này thì lão ta không què cũng cụt, cô không cần hỏi thêm nữa. “Sao hôm nay tốt đột xuất thế, tôi còn đi ăn hàng cơ à?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi, có vẻ không tin lắm. Sở Lạc Duy đẩy mạnh cô ra ngoài, “Nói lắm thế nhỉ, có cái ăn là tốt rồi.”
Kiều Vị Nhã kêu than một tiếng, quay đầu làm mặt xấu với anh rồi mới đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Triệu Uyển Uyển không khỏi siết chặt tay lại, hai mắt hướng xuống dưới.
Chiếc xe chạy vào khu nhà của Triệu Uyển Uyển. Phong Phong mở cửa xuống xe, nhìn về phía Triệu Uyển Uyển cũng đang làm động tác giống hệt mình, “Đã giải thoát cho bản thân mình hay chưa, em hiểu rõ hơn anh. Anh luôn cảm thấy em là người rất rõ ràng, nhưng bây giờ nhìn lại, em mới là người hồ đồ nhất. Uyển Uyển, chúng ta quen nhau ba mươi năm có lẻ rồi, em từ bỏ cậu ta hay từ bỏ chính3mình, em tự biết rõ mà.”
Triệu Uyển Uyển đứng đó, cơ thể căng lên. “Có điều, bản thân em thấy vui là được.” Phong Phong dứt lời thì lái xe của anh cũng đã tới nơi, Phong Phong mở cửa vào xe, “Thuận buồm xuôi gió nhé.” Triệu Uyển Uyển đứng trong gió lạnh nhìn chiếc xe của Phong Phong rời khỏi đó, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn và chua chát. “Chị Uyển Uyển.” Trợ lý cầm áo khoác choàng lên vai cô, “Bên ngoài gió to lắm, chúng ta mau vào thôi.” Triệu Uyển Uyển0hít thở sâu, khẽ gật đầu, cùng trợ lí bước vào căn hộ.
***
Tại tập đoàn Sở Thị.
Khi Sở Lạc Duy quay về, Kiều Vị Nhã đang nằm bò trên bàn làm việc của anh mà ngây ngẩn như người mất hồn. Anh nén cơn giận trong lòng, nhanh chóng bước về phía cô, “Sao thế? Bị thương ở đâu à?“.
Kiều Vị Nhã ngẩng đầu, ánh mắt cô lướt trên khuôn mặt anh, trán anh lấm tấm mồ hôi, ánh mắt của Kiều Vi Nhã trượt xuống, hướng về phía mu bàn tay hơi bầm tím, chắc đây là dấu vết5để lại khi đánh người.
“Cô Triệu nói, cô ấy sắp ra nước ngoài rồi.” Kiều Vị Nhã vẫn giữ nguyên tư thế nhoài người lên bàn, nhìn Sở Lạc Duy với vẻ đáng thương.
Sở Lạc Duy khựng lại, anh biết cô không bị thương là đủ yên tâm rồi. “Vậy sao, chuyện này nằm trong dự đoán mà nhỉ?” Sở Lạc Duy thản nhiên đáp lại. Anh tựa người vào cạnh bàn, “Có thời gian để buồn bã thì chi bằng đi viết bản thảo tin tức đi.”
“Sao con người anh lại như thế nhỉ? Bao nhiêu năm nay cô4Triệu đối xử với chú Sư thế nào, mà bây giờ lại rơi vào kết cục lặng lẽ bỏ đi.” Kiều Vi Nhã đứng dậy, lớn tiếng trách móc..
“Nóng tính thể làm gì?' Sở Lạc Duy giơ tay xoa đầu cô, “Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, em không thể dùng quan điểm cá nhân để phán đoán đúng sai thay người ta được.” “Thôi thôi thôi, anh cứ mở miệng ra là nói đạo lí, em đi làm việc vậy.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, đi ngang qua người anh.
Sở Lạc Duy khẽ cười,9trước khi Kiều Vi Nhã kịp bỏ đi, anh kéo cô lại và hỏi, “Sao em biết hoa kia không phải do anh tặng?” Nhắc đến chuyện này, Kiều Vị Nhã bỗng chốc bùng nổ, “Anh còn có mặt mũi nhắc đến chuyện này à, anh tặng hoa được mấy lần? Người ta còn biết đường tặng hoa cúc viếng mộ, còn anh thì sao?”
Sở Lạc Duy khẽ nhướng mày, đối mặt với cơn giận của cô mà không hề bực tức, “Chi bằng, tặng bù cho em nhé.”
Kiều Vị Nhã giật mình vì thái độ dịu dàng đột ngột của anh, chưa kịp phản ứng lại thì Sở Lạc Duy đã đẩy cô ra ngoài, “Đi làm việc đi, tối nay sẽ dẫn em đi ăn ngon, ngon theo kiểu có hoa tươi rượu thơm.”
Kiều Vị Nhã còn muốn hỏi chuyện Mã Đại Chí thế nào rồi, nhưng nhìn tình hình này thì lão ta không què cũng cụt, cô không cần hỏi thêm nữa. “Sao hôm nay tốt đột xuất thế, tôi còn đi ăn hàng cơ à?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi, có vẻ không tin lắm. Sở Lạc Duy đẩy mạnh cô ra ngoài, “Nói lắm thế nhỉ, có cái ăn là tốt rồi.”
Kiều Vị Nhã kêu than một tiếng, quay đầu làm mặt xấu với anh rồi mới đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com