Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-232
Chương 232: GIANG SƠN VẠN DẶM CHẲNG BẰNG CÓ EM [6]
Sở Lạc Duy nhìn cô ra khỏi phòng, anh vung vung cánh tay mỏi nhừ của mình, khóe miệng không kiềm được nụ cười.
Trên thế giới này, người có thể khiến anh tình nguyện nở nụ cười, chắc cũng chỉ có mình cô ấy thôi. Sau khi về phòng làm việc,3Kiều Vị Nhã phát hiện ra Tiểu Mễ đã đến. Cô vừa bước vào, Tiểu Mễ đã đòi tháo kính của cô xuống, sống chết đòi xem xem trông cô như thế nào. Kiều Vị Nhã kêu lên, trốn tiết đi, “Chân chị còn chưa khỏi, sao đã đến công ty0rồi?” “Mau bỏ kính ra, chị sẽ tha tội chết cho em.” Tiểu Mễ lớn tiếng nói. “Ồn ào cái gì thế? Đang trong giờ làm việc đấy, có biết không hả? Thân phận đặc biệt đến mấy cũng không cần làm như thế chứ?”
Kiều Vi Nhã và Tiểu Mễ đang5tranh cãi vì chuyện cái kính thì phải dừng lại khi nghe thấy câu nói này. Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn người kia, hóa ra là chủ biên mảng xã hội của tòa soạn, thường được mọi người gọi là chị Hảo. Bấy giờ, Kiều Vi Nhã cũng nhìn về phía4chị ta. “Mắt To, người của cô mà cô không quản lý à?” Chị Hảo nói với vẻ cay nghiệt. Mắt To khẽ ngẩng lên, nhìn chị Hảo đang tức giận, sau đó nhìn về phía hai người còn lại, “Im lặng một chút đi, hai đứa làm phiền cô Hách9rồi đấy, vợ của Tổng giám đốc thì ghê gớm lắm à, cứ như đỗ Thanh Hoa mà không cần thi ấy, đừng ra ngoài nước thêm thù hận, người ghen tị trên đời này nhiều lắm.” Mắt To thản nhiên nói.
“Mắt To, cô...” Sao mà chị Hảo không nghe ra được ý tứ trong đó chứ. Kiều Vị Nhã và Tiểu Mễ khẽ cười, vội vàng ngồi vào vị trí làm việc của mình. Mắt To nhìn chị Hảo với vẻ vô tội, dường như cô đang muốn nói, tôi giáo huấn họ rồi đó, cô còn gắt cái gì chú?
Chị Hảo tức giận ngồi xuống, nhìn Kiều Vị Nhã với ánh mắt căm thù.
[Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Phiền chết đi được, sao hôm nay chị ta lại chọc ngoáy em nhỉ? Có phải lần đầu chị ta biết thân phận của em đâu.]
[Giải trí - Mắt To: Đối với phụ nữ mà nói, biết thân phận của em và biết bản mặt của em là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.]
[Tiểu Mễ: Phụ nữ mãi mãi không thể chấp nhận được những người xinh đẹp hơn mình, đây là chân lý.]
Kiều Vi Nhã ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng đấy, đây là một người phụ nữ thích đố kỵ mà.
[Giải trí - Mắt To: Được rồi, hai đứa mau làm việc đi, đợi phòng làm việc của bên kinh tế xã hội được trang hoàng xong là đám người đó dọn đi thôi, không tạo nghiệp được lâu đâu.]
[Tiểu Mễ: Bà chị kia đúng là phiền phức quá đi, lần nào cũng là chị ta nhiều chuyện.
[Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Lòng kiêu ngạo của sinh viên tài năng đó mà, nhịn đi cùng.]
Tiểu Mễ và Kiều Vi Nhã đưa mắt nhìn nhau một cái rồi mới bắt đầu nghiêm túc làm việc. Buổi chiều, khi tan ca, Sở Lạc Duy vẫn đến tìm cô như thường lệ. Nhưng Kiều Vị Nhã còn chưa kịp đứng lên thì chị Hảo đã gõ đôi giày cao gót của mình xuống nền nhà, bước về phía anh. “Tổng giám đốc, lần này chúng tôi có một luận đề đề tài xã hội...” “Hết giờ làm việc rồi.” Sở Lạc Duy không đợi chị ta nói xong đã cắt ngang, không buồn liếc chị ta một cái mà nhìn về phía Kiều Vi Nhã vẫn đang mải miết thu dọn đồ đạc, “Chưa xong à?” “Xong rồi đây.” Kiều Vị Nhã nói rồi tươi cười bước tới, ôm cánh tay Sở Lạc Duy, “Chị Hảo, chị có việc cần ạ? Hay là em đợi hai người thêm lát nữa nhé?”
“Nói nhiều quá đấy.” Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô một cái rồi dẫn cô đi.
Chị Hảo bị chọc tức đến mức đứng nguyên tại chỗ mà giậm chân bình bịch. “Người ban nãy bị làm sao vậy?” Sau khi lên xe Sở Lạc Duy mới hỏi, Sở Vi không có ở đây, anh đành phải tự lái xe. “Người ta nói rồi còn gì, chuyện công việc.” Kiều Vị Nhã vừa thắt dây an toàn vừa nghĩ, Sở Lạc Duy luôn rất “có giá”, hôm nay không nhờ có bà chị Hảo kia, suýt nữa thì cô quên mất điều này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy nhìn cô ra khỏi phòng, anh vung vung cánh tay mỏi nhừ của mình, khóe miệng không kiềm được nụ cười.
Trên thế giới này, người có thể khiến anh tình nguyện nở nụ cười, chắc cũng chỉ có mình cô ấy thôi. Sau khi về phòng làm việc,3Kiều Vị Nhã phát hiện ra Tiểu Mễ đã đến. Cô vừa bước vào, Tiểu Mễ đã đòi tháo kính của cô xuống, sống chết đòi xem xem trông cô như thế nào. Kiều Vị Nhã kêu lên, trốn tiết đi, “Chân chị còn chưa khỏi, sao đã đến công ty0rồi?” “Mau bỏ kính ra, chị sẽ tha tội chết cho em.” Tiểu Mễ lớn tiếng nói. “Ồn ào cái gì thế? Đang trong giờ làm việc đấy, có biết không hả? Thân phận đặc biệt đến mấy cũng không cần làm như thế chứ?”
Kiều Vi Nhã và Tiểu Mễ đang5tranh cãi vì chuyện cái kính thì phải dừng lại khi nghe thấy câu nói này. Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn người kia, hóa ra là chủ biên mảng xã hội của tòa soạn, thường được mọi người gọi là chị Hảo. Bấy giờ, Kiều Vi Nhã cũng nhìn về phía4chị ta. “Mắt To, người của cô mà cô không quản lý à?” Chị Hảo nói với vẻ cay nghiệt. Mắt To khẽ ngẩng lên, nhìn chị Hảo đang tức giận, sau đó nhìn về phía hai người còn lại, “Im lặng một chút đi, hai đứa làm phiền cô Hách9rồi đấy, vợ của Tổng giám đốc thì ghê gớm lắm à, cứ như đỗ Thanh Hoa mà không cần thi ấy, đừng ra ngoài nước thêm thù hận, người ghen tị trên đời này nhiều lắm.” Mắt To thản nhiên nói.
“Mắt To, cô...” Sao mà chị Hảo không nghe ra được ý tứ trong đó chứ. Kiều Vị Nhã và Tiểu Mễ khẽ cười, vội vàng ngồi vào vị trí làm việc của mình. Mắt To nhìn chị Hảo với vẻ vô tội, dường như cô đang muốn nói, tôi giáo huấn họ rồi đó, cô còn gắt cái gì chú?
Chị Hảo tức giận ngồi xuống, nhìn Kiều Vị Nhã với ánh mắt căm thù.
[Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Phiền chết đi được, sao hôm nay chị ta lại chọc ngoáy em nhỉ? Có phải lần đầu chị ta biết thân phận của em đâu.]
[Giải trí - Mắt To: Đối với phụ nữ mà nói, biết thân phận của em và biết bản mặt của em là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.]
[Tiểu Mễ: Phụ nữ mãi mãi không thể chấp nhận được những người xinh đẹp hơn mình, đây là chân lý.]
Kiều Vi Nhã ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng đấy, đây là một người phụ nữ thích đố kỵ mà.
[Giải trí - Mắt To: Được rồi, hai đứa mau làm việc đi, đợi phòng làm việc của bên kinh tế xã hội được trang hoàng xong là đám người đó dọn đi thôi, không tạo nghiệp được lâu đâu.]
[Tiểu Mễ: Bà chị kia đúng là phiền phức quá đi, lần nào cũng là chị ta nhiều chuyện.
[Cô Kiều phụ trách nhan sắc của tập đoàn Sở Thị: Lòng kiêu ngạo của sinh viên tài năng đó mà, nhịn đi cùng.]
Tiểu Mễ và Kiều Vi Nhã đưa mắt nhìn nhau một cái rồi mới bắt đầu nghiêm túc làm việc. Buổi chiều, khi tan ca, Sở Lạc Duy vẫn đến tìm cô như thường lệ. Nhưng Kiều Vị Nhã còn chưa kịp đứng lên thì chị Hảo đã gõ đôi giày cao gót của mình xuống nền nhà, bước về phía anh. “Tổng giám đốc, lần này chúng tôi có một luận đề đề tài xã hội...” “Hết giờ làm việc rồi.” Sở Lạc Duy không đợi chị ta nói xong đã cắt ngang, không buồn liếc chị ta một cái mà nhìn về phía Kiều Vi Nhã vẫn đang mải miết thu dọn đồ đạc, “Chưa xong à?” “Xong rồi đây.” Kiều Vị Nhã nói rồi tươi cười bước tới, ôm cánh tay Sở Lạc Duy, “Chị Hảo, chị có việc cần ạ? Hay là em đợi hai người thêm lát nữa nhé?”
“Nói nhiều quá đấy.” Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô một cái rồi dẫn cô đi.
Chị Hảo bị chọc tức đến mức đứng nguyên tại chỗ mà giậm chân bình bịch. “Người ban nãy bị làm sao vậy?” Sau khi lên xe Sở Lạc Duy mới hỏi, Sở Vi không có ở đây, anh đành phải tự lái xe. “Người ta nói rồi còn gì, chuyện công việc.” Kiều Vị Nhã vừa thắt dây an toàn vừa nghĩ, Sở Lạc Duy luôn rất “có giá”, hôm nay không nhờ có bà chị Hảo kia, suýt nữa thì cô quên mất điều này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook