Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-234
Chương 234: GIANG SƠN VẠN DẶM CHẲNG BẰNG CÓ EM [8]
Kiều Vị Nhã không thể nào ngờ được, lần đầu tiên cô đến sở cảnh sát lại trong tình cảnh này.
Sở Lạc Duy dừng xe đột ngột gây ra ùn tắc giao thông, cho3nên bị cảnh sát áp giải về đồn. Kiều Vị Nhã cảm thấy cuộc đời mình không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa. Nhưng nhìn lại, người nào đó đang ngồi0như một lão đại ở bên kia, ngầu lòi vô đối, như thể cả thế giới này đều phải nghe lời anh. Mà anh cảnh sát bé nhỏ dẫn họ về đồn thấy đồn5trưởng nhà mình còn phải nhìn sắc mặt Sở Lạc Duy khi nói chuyện, bỗng chốc cảm thấy mình vừa gây họa. “Cậu Sở, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi4nhất định...” “Tôi tùy tiện dừng xe giữa đường, theo quy định phải trừ điểm trên bằng lái, phạt năm nghìn tệ, chuyện này còn cần tôi dạy ông nữa hả?” Hôm nay tâm9trạng của Sở Lạc Duy rất tốt, không thèm chấp nhặt với họ. Khóe miệng Kiều Vi Nhã khẽ co giật, vị đại ca này thật phách lối, người làm sai là anh đó anh biết không hả? Khóe miệng của đồn trưởng cũng giật như bị động kinh. Đám cậu ấm cô chiêu của thành phố A gây chuyện và quậy phá khá nhiều, cảnh sát giao thông như họ cũng khó mà làm ăn, cậu chủ nhà họ Sở chưa từng có tiền lệ vào đồn, thế mà lần đầu vào đây lại dễ chịu như vậy, khiến ông ta khó lòng thích ứng kịp. Sở Lạc Duy đứng dậy đi nộp tiền phạt và trừ điểm trên bằng lái theo quy định, sau đó phóng khoáng dẫn Kiều Vị Nhã rời khỏi đó.
Để lại tất cả nhân viên trong đồn cảnh sát đần người ra ở phía sau, cậu chủ nhà họ Sở kỳ lạ thật! Kiều Vị Nhã bị Sở Lạc Duy kéo ra ngoài, không thể không thừa nhận, Sở Lạc Duy có lẽ là cậu ấm tính tình “dễ thở” nhất mà đồn cảnh sát này từng tóm.
Nhưng, cả cái thành phố này, ai mà không biết hoàng tử bé nhà họ Sở khó ở cỡ nào! Người dịu dàng nho nhã luôn là hoàng tử lớn cơ.
“Hôm nay anh bị động kinh à?” Kiều Vi Nhã không kìm lòng được buột hỏi.
Sở Lạc Duy kéo cô lên xe, nhưng không vội vàng thắt dây an toàn mà giữ lấy vai cô một lần nữa, “Nói lại câu vừa nãy một lần nữa đi.” “Anh bị động kinh à?”
“Không phải câu này, cầu trước đó cơ.” Sở Lạc Duy rất kiên trì với chuyện này.
Kiều Vị Nhã: “...”
Thứ thiểu năng này, cô có thể rút lại câu vừa nói được không? “Mau lái xe đi, anh muốn em đói chết à?” Kiều Vi Nhã đẩy con người dính mình như bạch tuộc nào đó ra. Sở Lạc Duy khẽ cười, tự tay thắt dây an toàn cho cô, sau đó khởi động xe, có thể nào cũng không thể để cô dâu của mình bị đói được, đúng không nào?
Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Duy vừa lái xe vừa cười. Anh là người rất ít khi để lộ cảm xúc, nhưng cô có thể làm được điều đó. Đối với cô mà nói, đây cũng là một “thành tựu” rất đáng kể rồi.
Có lẽ đây chính là tình yêu.
Không phải thứ nhượng bộ mà cô nghĩ, cũng không phải thứ quan tâm mà anh tưởng.
Mà chính là cảm giác anh ở bên cạnh cô và mỉm cười, đó chính là thành tựu lớn nhất của cô. Kiều Vị Nhã hé miệng, nhưng để tránh bị gô cổ vào đồn một lần nữa, cô đành nuốt câu “em yêu anh” vào lòng, chỉ nghiêm túc ngắm anh lái xe.
Nhà hàng mà Sở Lạc Duy đặt chỗ lần này hơi xa, Kiều Vị Nhã ngắm mãi cũng thấy buồn ngủ, vì thế cô lấy điện thoại ra tìm người nói chuyện. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Em cảm thấy, em chưa từng có thời khắc nào tin tưởng rằng mình yêu anh ấy như bây giờ.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em lên cơn động kinh à?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Làm sao mà chị xác định được chị yêu Cố Tỉ Thành vậy?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xác định kiểu gì ấy hả? Chị có xác định gì đâu, vì chị chưa từng nghi ngờ chuyện này.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Mời chị té giùm...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị nói câu đấy mà không thấy đỏ mặt à?].
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, không đỏ tí nào. Sao, bây giờ em mới xác định được à?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không phải, mà là bây giờ mới hoàn toàn xác định, hình như bây giờ em mới hiểu được tại sao chị có thể nhìn Cố Tỉ Thành suốt bao nhiêu năm như thế, cảm giác yêu chính là... nhìn sao cũng không thấy chán.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã không thể nào ngờ được, lần đầu tiên cô đến sở cảnh sát lại trong tình cảnh này.
Sở Lạc Duy dừng xe đột ngột gây ra ùn tắc giao thông, cho3nên bị cảnh sát áp giải về đồn. Kiều Vị Nhã cảm thấy cuộc đời mình không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa. Nhưng nhìn lại, người nào đó đang ngồi0như một lão đại ở bên kia, ngầu lòi vô đối, như thể cả thế giới này đều phải nghe lời anh. Mà anh cảnh sát bé nhỏ dẫn họ về đồn thấy đồn5trưởng nhà mình còn phải nhìn sắc mặt Sở Lạc Duy khi nói chuyện, bỗng chốc cảm thấy mình vừa gây họa. “Cậu Sở, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi4nhất định...” “Tôi tùy tiện dừng xe giữa đường, theo quy định phải trừ điểm trên bằng lái, phạt năm nghìn tệ, chuyện này còn cần tôi dạy ông nữa hả?” Hôm nay tâm9trạng của Sở Lạc Duy rất tốt, không thèm chấp nhặt với họ. Khóe miệng Kiều Vi Nhã khẽ co giật, vị đại ca này thật phách lối, người làm sai là anh đó anh biết không hả? Khóe miệng của đồn trưởng cũng giật như bị động kinh. Đám cậu ấm cô chiêu của thành phố A gây chuyện và quậy phá khá nhiều, cảnh sát giao thông như họ cũng khó mà làm ăn, cậu chủ nhà họ Sở chưa từng có tiền lệ vào đồn, thế mà lần đầu vào đây lại dễ chịu như vậy, khiến ông ta khó lòng thích ứng kịp. Sở Lạc Duy đứng dậy đi nộp tiền phạt và trừ điểm trên bằng lái theo quy định, sau đó phóng khoáng dẫn Kiều Vị Nhã rời khỏi đó.
Để lại tất cả nhân viên trong đồn cảnh sát đần người ra ở phía sau, cậu chủ nhà họ Sở kỳ lạ thật! Kiều Vị Nhã bị Sở Lạc Duy kéo ra ngoài, không thể không thừa nhận, Sở Lạc Duy có lẽ là cậu ấm tính tình “dễ thở” nhất mà đồn cảnh sát này từng tóm.
Nhưng, cả cái thành phố này, ai mà không biết hoàng tử bé nhà họ Sở khó ở cỡ nào! Người dịu dàng nho nhã luôn là hoàng tử lớn cơ.
“Hôm nay anh bị động kinh à?” Kiều Vi Nhã không kìm lòng được buột hỏi.
Sở Lạc Duy kéo cô lên xe, nhưng không vội vàng thắt dây an toàn mà giữ lấy vai cô một lần nữa, “Nói lại câu vừa nãy một lần nữa đi.” “Anh bị động kinh à?”
“Không phải câu này, cầu trước đó cơ.” Sở Lạc Duy rất kiên trì với chuyện này.
Kiều Vị Nhã: “...”
Thứ thiểu năng này, cô có thể rút lại câu vừa nói được không? “Mau lái xe đi, anh muốn em đói chết à?” Kiều Vi Nhã đẩy con người dính mình như bạch tuộc nào đó ra. Sở Lạc Duy khẽ cười, tự tay thắt dây an toàn cho cô, sau đó khởi động xe, có thể nào cũng không thể để cô dâu của mình bị đói được, đúng không nào?
Kiều Vị Nhã nhìn Sở Lạc Duy vừa lái xe vừa cười. Anh là người rất ít khi để lộ cảm xúc, nhưng cô có thể làm được điều đó. Đối với cô mà nói, đây cũng là một “thành tựu” rất đáng kể rồi.
Có lẽ đây chính là tình yêu.
Không phải thứ nhượng bộ mà cô nghĩ, cũng không phải thứ quan tâm mà anh tưởng.
Mà chính là cảm giác anh ở bên cạnh cô và mỉm cười, đó chính là thành tựu lớn nhất của cô. Kiều Vị Nhã hé miệng, nhưng để tránh bị gô cổ vào đồn một lần nữa, cô đành nuốt câu “em yêu anh” vào lòng, chỉ nghiêm túc ngắm anh lái xe.
Nhà hàng mà Sở Lạc Duy đặt chỗ lần này hơi xa, Kiều Vị Nhã ngắm mãi cũng thấy buồn ngủ, vì thế cô lấy điện thoại ra tìm người nói chuyện. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Em cảm thấy, em chưa từng có thời khắc nào tin tưởng rằng mình yêu anh ấy như bây giờ.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em lên cơn động kinh à?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Làm sao mà chị xác định được chị yêu Cố Tỉ Thành vậy?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xác định kiểu gì ấy hả? Chị có xác định gì đâu, vì chị chưa từng nghi ngờ chuyện này.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Mời chị té giùm...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chị nói câu đấy mà không thấy đỏ mặt à?].
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, không đỏ tí nào. Sao, bây giờ em mới xác định được à?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không phải, mà là bây giờ mới hoàn toàn xác định, hình như bây giờ em mới hiểu được tại sao chị có thể nhìn Cố Tỉ Thành suốt bao nhiêu năm như thế, cảm giác yêu chính là... nhìn sao cũng không thấy chán.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook