Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-233
Chương 233: GIANG SƠN VẠN DẶM CHẲNG BẰNG CÓ EM [7]
Còn có quá nhiều người nhắm tới thanh mai trúc mã của cô, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Sở Lạc Duy nhìn cô với vẻ mặt “nói tiếng người đi“.
Kiều Vị Nhã khẽ họ một tiếng, “Ngày hôm nay, bổn công chúa đã để lộ gương mặt thật, xuất phát từ lòng đố kỵ giữa phụ nữ với nhau, cuối cùng chị ta đã phát động vòng công kích đầu tiên hướng về em.” “Nói tiếng người!” Sở Lạc Duy khởi động xe, cứ ép anh phải nói ra câu này thế nhỉ.
“Chị ta ghen tị với3em, hôm nay cứ kèn cựa em suốt, thể đó.” Kiều Vi Nhã nhanh chóng nói hết câu. Sở Lạc Duy lái xe ra khỏi bãi đỗ xe dưới lòng đất, nhíu mày, “Có phải hôm nay cô ta mới biết em là bạn gái của anh đâu.”
“Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên chị ta biết em đẹp hơn chị ta.” Kiều Vị Nhã đắc ý đáp lời, “Đi đâu ăn vậy, em nói với mẹ rồi, hôm nay anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
Sở Lạc Duy: “...” Cái gì em cũng nói với mẹ0hết à? “Bán em đi.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.
“Xí, bán em đi thì người gánh lỗ là anh đấy, biết chưa hả?” Kiều Vị Nhã không hề để tâm tới câu đùa của anh mà lập tức phản bác một câu.
Sở Lạc Duy không có ý kiến gì với câu phản bác của cô, “Sáng nay em nói chuyện kết hôn với họ hả?”
“Sai rồi, là họ nhắc tới, em không hề nghĩ vậy.” Kiều Vị Nhã quả quyết lên tiếng phản biện, nhưng nghĩ tới những người như chị Hảo, cô tựa người vào lưng ghế, giơ5chân đá vào chân Sở Lạc Duy, “Nè, hỏi anh một chuyện nhé.” Bàn tay rảnh rỗi của Sở Lạc Duy định gạt chân cô ra, nhưng khi nắm được bàn chân chỉ đi tất của Kiều Vi Nhã, anh lại quyết định đặt nó lên đùi, tiếp tục lái xe, “Nói đi.” Kiều Vị Nhã không bỏ qua động tác của anh, trong lòng càng củng cố thêm quyết tâm không thể để thằng nào con nào cướp mất người đàn ông như thế này được.
“Nếu như em không muốn kết hôn sớm quá thì sao?”
“Thì anh sẽ đợi.”4Sở Lạc Duy không buồn suy nghĩ gì đã đưa ra đáp án luôn.
Kiều Vi Nhã nghe đáp án buột miệng nói ra của anh như thấy dòng nước ấm chảy trong lòng. Kiều Vị Nhã mải miết ngắm nhìn anh, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh. Người đàn ông ba trăm sáu mươi độ không góc chết này mang theo khí chất trưởng thành không nên có ở độ tuổi của anh, nhưng nhờ khí chất ấy, câu nói vừa rồi mới đáng tin.
“Này, Sở Lạc Duy, anh lấy em đi được9không?”
“Két...” Kiều Vi Nhã vừa dứt lời, chiếc xe của Sở Lạc Duy đã phanh gấp lại, nhưng bàn tay anh lập tức chắn trước mặt Kiều Vị Nhã, để cô không lao về phía trước.
“Anh...”
Kiều Vị Nhã chưa kịp nói xong, người đàn ông ở ghế lái đã ôm siết cô vào lòng. Vòng tay thân quen đến thế.
Bàn tay đang nâng lên của Kiều Vi Nhã từ từ bỏ xuống, cảm nhận được vòng tay siết chặt đầy kích động của anh.
“Nói lại lần nữa đi.” Sở Lạc Duy vùi đầu vào cổ cô, khẽ khàng yêu cầu.
Đây là chuyện mà anh vẫn luôn mong chờ, cũng là chuyện mà anh vẫn luôn muốn thực hiện. Anh cầu hôn tức là đang thăm dò ý kiến của Kiều Vị Nhã.
Nhưng Kiều Vị Nhã tự mình nói câu đó ra, chứng tỏ rằng đây là suy nghĩ của cô.
Cho nên, cô ấy thực lòng muốn lấy anh. Trong hai mươi hai năm của cô, trong năm tháng đẹp nhất của cuộc đời cô.
Kiều Vị Nhã đấy anh ra, vô cùng bất đắc dĩ vì bị anh ôm quá chặt.
“Nói lại một lần nữa đi.” Sở Lạc Duy kiên trì yêu cầu.
Kiều Vị Nhã không khỏi lặng lẽ khinh thường, ban nãy đáng ra cô nên nhẫn nhịn, tại sao lại phải nói cậu ấy ngay bây giờ với người đàn ông này nhỉ. Anh trai à, chúng ta đang ở giữa đường đó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Còn có quá nhiều người nhắm tới thanh mai trúc mã của cô, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Sở Lạc Duy nhìn cô với vẻ mặt “nói tiếng người đi“.
Kiều Vị Nhã khẽ họ một tiếng, “Ngày hôm nay, bổn công chúa đã để lộ gương mặt thật, xuất phát từ lòng đố kỵ giữa phụ nữ với nhau, cuối cùng chị ta đã phát động vòng công kích đầu tiên hướng về em.” “Nói tiếng người!” Sở Lạc Duy khởi động xe, cứ ép anh phải nói ra câu này thế nhỉ.
“Chị ta ghen tị với3em, hôm nay cứ kèn cựa em suốt, thể đó.” Kiều Vi Nhã nhanh chóng nói hết câu. Sở Lạc Duy lái xe ra khỏi bãi đỗ xe dưới lòng đất, nhíu mày, “Có phải hôm nay cô ta mới biết em là bạn gái của anh đâu.”
“Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên chị ta biết em đẹp hơn chị ta.” Kiều Vị Nhã đắc ý đáp lời, “Đi đâu ăn vậy, em nói với mẹ rồi, hôm nay anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
Sở Lạc Duy: “...” Cái gì em cũng nói với mẹ0hết à? “Bán em đi.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.
“Xí, bán em đi thì người gánh lỗ là anh đấy, biết chưa hả?” Kiều Vị Nhã không hề để tâm tới câu đùa của anh mà lập tức phản bác một câu.
Sở Lạc Duy không có ý kiến gì với câu phản bác của cô, “Sáng nay em nói chuyện kết hôn với họ hả?”
“Sai rồi, là họ nhắc tới, em không hề nghĩ vậy.” Kiều Vị Nhã quả quyết lên tiếng phản biện, nhưng nghĩ tới những người như chị Hảo, cô tựa người vào lưng ghế, giơ5chân đá vào chân Sở Lạc Duy, “Nè, hỏi anh một chuyện nhé.” Bàn tay rảnh rỗi của Sở Lạc Duy định gạt chân cô ra, nhưng khi nắm được bàn chân chỉ đi tất của Kiều Vi Nhã, anh lại quyết định đặt nó lên đùi, tiếp tục lái xe, “Nói đi.” Kiều Vị Nhã không bỏ qua động tác của anh, trong lòng càng củng cố thêm quyết tâm không thể để thằng nào con nào cướp mất người đàn ông như thế này được.
“Nếu như em không muốn kết hôn sớm quá thì sao?”
“Thì anh sẽ đợi.”4Sở Lạc Duy không buồn suy nghĩ gì đã đưa ra đáp án luôn.
Kiều Vi Nhã nghe đáp án buột miệng nói ra của anh như thấy dòng nước ấm chảy trong lòng. Kiều Vị Nhã mải miết ngắm nhìn anh, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh. Người đàn ông ba trăm sáu mươi độ không góc chết này mang theo khí chất trưởng thành không nên có ở độ tuổi của anh, nhưng nhờ khí chất ấy, câu nói vừa rồi mới đáng tin.
“Này, Sở Lạc Duy, anh lấy em đi được9không?”
“Két...” Kiều Vi Nhã vừa dứt lời, chiếc xe của Sở Lạc Duy đã phanh gấp lại, nhưng bàn tay anh lập tức chắn trước mặt Kiều Vị Nhã, để cô không lao về phía trước.
“Anh...”
Kiều Vị Nhã chưa kịp nói xong, người đàn ông ở ghế lái đã ôm siết cô vào lòng. Vòng tay thân quen đến thế.
Bàn tay đang nâng lên của Kiều Vi Nhã từ từ bỏ xuống, cảm nhận được vòng tay siết chặt đầy kích động của anh.
“Nói lại lần nữa đi.” Sở Lạc Duy vùi đầu vào cổ cô, khẽ khàng yêu cầu.
Đây là chuyện mà anh vẫn luôn mong chờ, cũng là chuyện mà anh vẫn luôn muốn thực hiện. Anh cầu hôn tức là đang thăm dò ý kiến của Kiều Vị Nhã.
Nhưng Kiều Vị Nhã tự mình nói câu đó ra, chứng tỏ rằng đây là suy nghĩ của cô.
Cho nên, cô ấy thực lòng muốn lấy anh. Trong hai mươi hai năm của cô, trong năm tháng đẹp nhất của cuộc đời cô.
Kiều Vị Nhã đấy anh ra, vô cùng bất đắc dĩ vì bị anh ôm quá chặt.
“Nói lại một lần nữa đi.” Sở Lạc Duy kiên trì yêu cầu.
Kiều Vị Nhã không khỏi lặng lẽ khinh thường, ban nãy đáng ra cô nên nhẫn nhịn, tại sao lại phải nói cậu ấy ngay bây giờ với người đàn ông này nhỉ. Anh trai à, chúng ta đang ở giữa đường đó.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com