Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-236
Chương 236: GIANG SƠN VẠN DẶM CHẲNG BẰNG CÓ EM [10]
Khách sạn ở lưng chừng núi này là sản nghiệp mà tập đoàn Sở Thị mới đầu tư mấy năm trước.
Có điều, hôm nay trong khách sạn cũng chẳng có mấy người, bởi vì Sở Lạc Duy đã bao trọn từ trước. Khi bước vào, Kiều Vị Nhã đột nhiên khựng lại, “Anh sắp cầu hôn đấy à?” Sắc mặt Sở3Lạc Duy khẽ thay đổi, anh quay đầu lại trừng có một cái, “Em có thể giả bộ không biết cơ mà.”
Kiều Vị Nhã khẽ cười, theo chân Sở Lạc Duy bước vào trong.
Sảnh lớn của khách sạn đã được Sở Lạc Duy sắp xếp từ trước. Buổi trưa nay anh không chỉ ra ngoài đập cho Mã Đại Chí một0trận mà còn làm việc này, sau đó đi mua nhẫn. Sở Lạc Duy kéo ghế ra cho cô, Kiều Vi Nhã cởi áo khoác ngoài rồi mới ngồi xuống ghế, “Em nói cho anh biết, đừng bày vẽ cái gì mà đàn vĩ cầm dương cầm nhé, tầm thường lắm.” Sở Lạc Duy vỗ vỗ lên đầu cô rồi mới5ngồi xuống vị trí đối diện. “Anh coi đầu em là cái công tắc, vỗ một cái là không nói gì nữa hả?” Kiều Vị Nhã nói với vẻ chán ghét. “Im ngay.” Sở Lạc Duy đáp trả, đưa tay làm một động tác kéo khóa trên miệng cô. Kiều Vị Nhã hé miệng, sau đó quyết đoán ngậm lại luôn.4Lần đầu tiên cô nghe nói người cầu hôn có thể hung dữ với bạn gái mình như vậy đấy. Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời rồi, Sở Lạc Duy mới hài lòng nở nụ cười và ra hiệu cho nhân viên phục vụ dọn món lên.
Kiều Vị Nhã ngậm miệng đấy nhưng hai mắt vẫn đảo qua đảo lại như9đang tìm kiếm gì đó. “Tổng giám đốc.” Đột nhiên có một nhân viên phục vụ bước tới, nói nhỏ vào tai Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho Kiều Vi Nhã ngồi yên tại chỗ rồi mới theo nhân viên phục vụ kia ra phía sau. Kiều Vị Nhã khẽ mím môi, cô chưa từng thấy ai cầu hôn như vậy, hung dữ thôi rồi, giữa đường còn bỏ của chạy lấy người vì việc công. Cô mà đồng ý với anh thì đúng là đầu óc cô úng nước. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Anh trai chị cầu hôn đúng theo một cấp độ mới luôn.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Khách sạn, đàn vĩ cầm, hoa tươi rượu ngon?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cái này tầm thường quá.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, chị cảm thấy anh trai chị chỉ nghĩ được mấy thứ như vậy thôi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không, anh trai chị cao cấp hơn nhiều rồi, vừa vào cửa đã bắt em ngậm miệng, bây giờ còn bị bưng đi vì công việc, bỏ em ngồi trơ ở đây nè, không sai, chị không nhìn nhầm đâu, vứt em ngồi trơ ở đây nè.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, chị cười đau ruột, đừng nóng vội, cứ để chị cười một lát đã.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Nếu hôm nay mà em đồng ý với anh ấy thì em sẽ theo họ Sở nhà mấy người.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em không có nhiều khả năng theo họ của gia đình chị, nhưng em có thể xuất hiện trong sổ hộ khẩu của nhà chị, chuyện này là đương nhiên.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Xí, lại còn hộ khẩu của nhà chị, chị đã không còn trong hộ khẩu nhà chị nữa rồi, được chữa hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đã đến nước này thì không thể làm bạn bè tử tế được nữa rồi!] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ông đây phải đi rồi, tức lộn cả mề, sắp nổ tung rồi đây.] Kiều Vi Nhã tức giận gõ chữ xong, vừa thu tay về thì nhân viên phục vụ đã dọn món lên, mà sở Lạc Duy vẫn chưa quay lại.
Món đầu tiên, tôm hùm nước ngọt xào cay. Kiều Vi Nhã cười lạnh, không có tác dụng gì đâu, không phải cứ dùng một đĩa tôm hùm là dỗ được cô đâu. Món thứ hai, sườn xào chua ngọt. Kiều Vị Nhã cười nhạt, tưởng rằng một đĩa sườn mà cô thích nhất là mua chuộc được cô chắc?
Món thứ ba, tôm sống ngâm rượu. Món thứ tư, nghêu xào ớt.
Món thứ năm...
Kiều Vị Nhã nhìn từng món ăn được mang lên, mười mấy đĩa thức ăn lấp đầy chiếc bàn. Nhiều món như thế, có lẽ có thể tha thứ được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Khách sạn ở lưng chừng núi này là sản nghiệp mà tập đoàn Sở Thị mới đầu tư mấy năm trước.
Có điều, hôm nay trong khách sạn cũng chẳng có mấy người, bởi vì Sở Lạc Duy đã bao trọn từ trước. Khi bước vào, Kiều Vị Nhã đột nhiên khựng lại, “Anh sắp cầu hôn đấy à?” Sắc mặt Sở3Lạc Duy khẽ thay đổi, anh quay đầu lại trừng có một cái, “Em có thể giả bộ không biết cơ mà.”
Kiều Vị Nhã khẽ cười, theo chân Sở Lạc Duy bước vào trong.
Sảnh lớn của khách sạn đã được Sở Lạc Duy sắp xếp từ trước. Buổi trưa nay anh không chỉ ra ngoài đập cho Mã Đại Chí một0trận mà còn làm việc này, sau đó đi mua nhẫn. Sở Lạc Duy kéo ghế ra cho cô, Kiều Vi Nhã cởi áo khoác ngoài rồi mới ngồi xuống ghế, “Em nói cho anh biết, đừng bày vẽ cái gì mà đàn vĩ cầm dương cầm nhé, tầm thường lắm.” Sở Lạc Duy vỗ vỗ lên đầu cô rồi mới5ngồi xuống vị trí đối diện. “Anh coi đầu em là cái công tắc, vỗ một cái là không nói gì nữa hả?” Kiều Vị Nhã nói với vẻ chán ghét. “Im ngay.” Sở Lạc Duy đáp trả, đưa tay làm một động tác kéo khóa trên miệng cô. Kiều Vị Nhã hé miệng, sau đó quyết đoán ngậm lại luôn.4Lần đầu tiên cô nghe nói người cầu hôn có thể hung dữ với bạn gái mình như vậy đấy. Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời rồi, Sở Lạc Duy mới hài lòng nở nụ cười và ra hiệu cho nhân viên phục vụ dọn món lên.
Kiều Vị Nhã ngậm miệng đấy nhưng hai mắt vẫn đảo qua đảo lại như9đang tìm kiếm gì đó. “Tổng giám đốc.” Đột nhiên có một nhân viên phục vụ bước tới, nói nhỏ vào tai Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy đứng dậy, giơ tay ra hiệu cho Kiều Vi Nhã ngồi yên tại chỗ rồi mới theo nhân viên phục vụ kia ra phía sau. Kiều Vị Nhã khẽ mím môi, cô chưa từng thấy ai cầu hôn như vậy, hung dữ thôi rồi, giữa đường còn bỏ của chạy lấy người vì việc công. Cô mà đồng ý với anh thì đúng là đầu óc cô úng nước. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Anh trai chị cầu hôn đúng theo một cấp độ mới luôn.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Khách sạn, đàn vĩ cầm, hoa tươi rượu ngon?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cái này tầm thường quá.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, chị cảm thấy anh trai chị chỉ nghĩ được mấy thứ như vậy thôi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Không, anh trai chị cao cấp hơn nhiều rồi, vừa vào cửa đã bắt em ngậm miệng, bây giờ còn bị bưng đi vì công việc, bỏ em ngồi trơ ở đây nè, không sai, chị không nhìn nhầm đâu, vứt em ngồi trơ ở đây nè.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, chị cười đau ruột, đừng nóng vội, cứ để chị cười một lát đã.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Nếu hôm nay mà em đồng ý với anh ấy thì em sẽ theo họ Sở nhà mấy người.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em không có nhiều khả năng theo họ của gia đình chị, nhưng em có thể xuất hiện trong sổ hộ khẩu của nhà chị, chuyện này là đương nhiên.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Xí, lại còn hộ khẩu của nhà chị, chị đã không còn trong hộ khẩu nhà chị nữa rồi, được chữa hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đã đến nước này thì không thể làm bạn bè tử tế được nữa rồi!] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ông đây phải đi rồi, tức lộn cả mề, sắp nổ tung rồi đây.] Kiều Vi Nhã tức giận gõ chữ xong, vừa thu tay về thì nhân viên phục vụ đã dọn món lên, mà sở Lạc Duy vẫn chưa quay lại.
Món đầu tiên, tôm hùm nước ngọt xào cay. Kiều Vi Nhã cười lạnh, không có tác dụng gì đâu, không phải cứ dùng một đĩa tôm hùm là dỗ được cô đâu. Món thứ hai, sườn xào chua ngọt. Kiều Vị Nhã cười nhạt, tưởng rằng một đĩa sườn mà cô thích nhất là mua chuộc được cô chắc?
Món thứ ba, tôm sống ngâm rượu. Món thứ tư, nghêu xào ớt.
Món thứ năm...
Kiều Vị Nhã nhìn từng món ăn được mang lên, mười mấy đĩa thức ăn lấp đầy chiếc bàn. Nhiều món như thế, có lẽ có thể tha thứ được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com