Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-250
Chương 250: BUÔNG THA CHO ANH, GIAM CẦM CHÍNH MÌNH[14]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Dạ, em biết rồi.]
[Keo Bông: Ngoan, đi ngủ đi! Đừng suy nghĩ nhiều như thế, em chỉ cần làm tốt chuyện mà cô ấy nhờ3em là được rồi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em không ngủ được, em sợ chị Niệm Niệm sẽ oán trách em.] [Kẹo bông gòn: Cái này chị không thể nào0giúp em được, nói cho cùng thì dù gì trong chuyện này em cũng đứng ở một vị trí rất khó xử.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: A a a5a... đúng vậy, cho nên em hoàn toàn không biết phải làm sao mới đúng đây!]
[Kẹo bông gòn: Mau ngủ đi, nếu không chị sẽ mách Bánh Bao Rau đấy!]
[Tiểu Bất4Điểm là nữ vương: Huhuhu, em ngủ đây ngủ đây! Chị đừng nói cho cái tên cai tù kia! Mới mười giờ đã bắt người ta đi ngủ, làm như ai9cũng có kiểu sinh hoạt người già như cậu ta không bằng.]
[Kẹo bông gòn: Làm thế là vì quan tâm em. Kiều Vi Nhã nằm trong chăn nhìn dòng chat mà An Hinh Duyệt vừa gửi tới. Từ bỏ đối phương, giam cầm chính mình.
Vừa nghĩ vậy, Kiều Vị Nhã lại càng thương Triệu Uyển Uyển. Cô ấy đã làm sai điều gì, yêu một người đàn ông cả đời nhưng chẳng đổi lại được gì, đến cuối cùng, việc duy nhất có thể làm lại là tự giam cầm chính mình.
Thế nhưng liệu cô có nên nói cho chị Niệm Niệm biết hay không đây? Kiều Vi Nhã lăn lộn hai vòng sau đó mở ra khung chat với Sư Niệm, viết rồi lại xóa, cuối cùng dứt khoát ném thắng di động sang một bên. Rốt cuộc là cô phải làm sao bây giờ? Cô sắp phát điên lên rồi đây này! Kiều Vị Nhã hô một tiếng rồi bật dậy.
“Cốc cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Kiều Vị Nhã sửng sốt.
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ đi còn làm cái gì thế hả? Mẹ con vừa mới ngủ được lại bị con đánh thức rồi.” Phong Phong đứng ngoài cửa, nói. Kiều Vị Nhã dứt khoát nhảy xuống giường, đi mở cửa rồi đẩy Phong Phong xuống lầu: “Con không ngủ được, ba à, chúng ta trò chuyện chút đi.”
Phong Phong:“...”
Kiều Vi Nhã đẩy ba mình xuống dưới lầu, ra chỗ quầy rượu rót hai ly rồi đặt nó trước mặt Phong Phong.
Phong Phong nhướng mi: “Đừng có hỏi ba, chuyện này ba không biết khuyên con cái gì đâu! Nói cho Niệm Niệm tức là con đã phản bội cô Uyên Uyển của con, còn không nói thì một khi Niệm Niệm biết được chắc chắn sẽ trách con!”
Kiều Vi Nhã nổi giận: “Ba! Ba có biết thức đêm rất dễ đột tử không hả?! Ba nói với con như vậy rõ là không muốn con ngủ ngon có đúng không? Ba nói đi, có phải ba muốn cô con gái xinh đẹp của ba chết bất đắc kỳ tử không?”
Phong Phong cười ha ha, bưng ly rượu lên rồi nhấp một ngụm: “Vậy thì phải xem con cần chị em của con hơn hay muốn tuân thủ lời hứa hơn rồi.”
“Nếu như con nói cho chị Niệm Niệm biết thì chị ấy sẽ làm thế nào?”
“Ngăn cản Triệu Uyển Uyển rời đi, tiện thể còn về nhà đánh nhau với ba nó một trận, đại khái kết quả sẽ là như vậy đấy.” Phong Phong phân tích: “Nhưng mà ba lại cảm thấy cứ để Triệu Uyển Uyển đi thì tốt hơn. Chờ một người đàn ông suốt hai mươi năm mà tên đó còn không động lòng thì chờ tiếp cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?”
“Nói cũng phải.” Kiều Vị Nhã mím môi, sau đó nhìn ba mình: “Nhưng mà còn cảm thấy có lẽ chị Niệm Niệm vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn chú Sư với cô Uyển Uyển đến với nhau đâu!”
“Khoan đã con gái, Sư Hạ Dương gọi ba là sự thúc, con gọi tên đó là chú Sư, con tính quan hệ này thế nào?” Phong Phong đánh trống lảng. Kiều Vị Nhã: “...”
Quả nhiên chỉ có ba ruột của cô mới có thể làm được thế này, cô cũng xin bái phục. “Vậy ba nói cho con biết đi, con phải làm sao bây giờ?” Kiều Vị Nhã mạnh mẽ lắc lắc tay Phong Phong: “Con không muốn đắc tội với ai cả!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Dạ, em biết rồi.]
[Keo Bông: Ngoan, đi ngủ đi! Đừng suy nghĩ nhiều như thế, em chỉ cần làm tốt chuyện mà cô ấy nhờ3em là được rồi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em không ngủ được, em sợ chị Niệm Niệm sẽ oán trách em.] [Kẹo bông gòn: Cái này chị không thể nào0giúp em được, nói cho cùng thì dù gì trong chuyện này em cũng đứng ở một vị trí rất khó xử.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: A a a5a... đúng vậy, cho nên em hoàn toàn không biết phải làm sao mới đúng đây!]
[Kẹo bông gòn: Mau ngủ đi, nếu không chị sẽ mách Bánh Bao Rau đấy!]
[Tiểu Bất4Điểm là nữ vương: Huhuhu, em ngủ đây ngủ đây! Chị đừng nói cho cái tên cai tù kia! Mới mười giờ đã bắt người ta đi ngủ, làm như ai9cũng có kiểu sinh hoạt người già như cậu ta không bằng.]
[Kẹo bông gòn: Làm thế là vì quan tâm em. Kiều Vi Nhã nằm trong chăn nhìn dòng chat mà An Hinh Duyệt vừa gửi tới. Từ bỏ đối phương, giam cầm chính mình.
Vừa nghĩ vậy, Kiều Vị Nhã lại càng thương Triệu Uyển Uyển. Cô ấy đã làm sai điều gì, yêu một người đàn ông cả đời nhưng chẳng đổi lại được gì, đến cuối cùng, việc duy nhất có thể làm lại là tự giam cầm chính mình.
Thế nhưng liệu cô có nên nói cho chị Niệm Niệm biết hay không đây? Kiều Vi Nhã lăn lộn hai vòng sau đó mở ra khung chat với Sư Niệm, viết rồi lại xóa, cuối cùng dứt khoát ném thắng di động sang một bên. Rốt cuộc là cô phải làm sao bây giờ? Cô sắp phát điên lên rồi đây này! Kiều Vị Nhã hô một tiếng rồi bật dậy.
“Cốc cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Kiều Vị Nhã sửng sốt.
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ đi còn làm cái gì thế hả? Mẹ con vừa mới ngủ được lại bị con đánh thức rồi.” Phong Phong đứng ngoài cửa, nói. Kiều Vị Nhã dứt khoát nhảy xuống giường, đi mở cửa rồi đẩy Phong Phong xuống lầu: “Con không ngủ được, ba à, chúng ta trò chuyện chút đi.”
Phong Phong:“...”
Kiều Vi Nhã đẩy ba mình xuống dưới lầu, ra chỗ quầy rượu rót hai ly rồi đặt nó trước mặt Phong Phong.
Phong Phong nhướng mi: “Đừng có hỏi ba, chuyện này ba không biết khuyên con cái gì đâu! Nói cho Niệm Niệm tức là con đã phản bội cô Uyên Uyển của con, còn không nói thì một khi Niệm Niệm biết được chắc chắn sẽ trách con!”
Kiều Vi Nhã nổi giận: “Ba! Ba có biết thức đêm rất dễ đột tử không hả?! Ba nói với con như vậy rõ là không muốn con ngủ ngon có đúng không? Ba nói đi, có phải ba muốn cô con gái xinh đẹp của ba chết bất đắc kỳ tử không?”
Phong Phong cười ha ha, bưng ly rượu lên rồi nhấp một ngụm: “Vậy thì phải xem con cần chị em của con hơn hay muốn tuân thủ lời hứa hơn rồi.”
“Nếu như con nói cho chị Niệm Niệm biết thì chị ấy sẽ làm thế nào?”
“Ngăn cản Triệu Uyển Uyển rời đi, tiện thể còn về nhà đánh nhau với ba nó một trận, đại khái kết quả sẽ là như vậy đấy.” Phong Phong phân tích: “Nhưng mà ba lại cảm thấy cứ để Triệu Uyển Uyển đi thì tốt hơn. Chờ một người đàn ông suốt hai mươi năm mà tên đó còn không động lòng thì chờ tiếp cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?”
“Nói cũng phải.” Kiều Vị Nhã mím môi, sau đó nhìn ba mình: “Nhưng mà còn cảm thấy có lẽ chị Niệm Niệm vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn chú Sư với cô Uyển Uyển đến với nhau đâu!”
“Khoan đã con gái, Sư Hạ Dương gọi ba là sự thúc, con gọi tên đó là chú Sư, con tính quan hệ này thế nào?” Phong Phong đánh trống lảng. Kiều Vị Nhã: “...”
Quả nhiên chỉ có ba ruột của cô mới có thể làm được thế này, cô cũng xin bái phục. “Vậy ba nói cho con biết đi, con phải làm sao bây giờ?” Kiều Vị Nhã mạnh mẽ lắc lắc tay Phong Phong: “Con không muốn đắc tội với ai cả!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com