• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (20 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-261

Chương 261: CÁC ĐỒNG CHÍ, Đ Y CHÍNH LÀ BÀI HỌC MÁU ĐẤY [4]




“Lúc bọn chị cãi nhau em không thấy thôi, đây gọi là nhà ai cũng có nỗi khổ riêng đấy.” An Hinh Duyệt cười đáp rồi đưa Sư Niệm tới một3nhà hàng ở gần đó, vì sợ Sư Niệm bị nhận ra cho nên còn thuê phòng VIP cho cô.



“Sao lại thế được, tính tình anh cả tốt như vậy, em0chưa thấy anh ấy nổi giận bao giờ cả.” Sư Niệm kinh ngạc thốt lên.



“Tính tình anh ấy tốt? Ngay đến bàn của lãnh đạo anh ấy còn dám đập, tính5khí tốt đầu ra hả?” An Hinh Duyệt phì cười, “Chắc em chưa thấy dáng vẻ lưu manh của anh đấy đâu nhỉ.” “Thế chắc cũng đẹp trai lắm” Sư Niệm4nhìn An Hinh Duyệt hỏi. An Hinh Duyệt: “...” Rất đẹp trai, trong lòng cô, Sở Ninh Dực có thế nào cũng đẹp trai hết. “Đúng rồi, trước đây chị nhớ9có người từng nhắc tới chuyện bảo em đi làm lính hả?” An Hinh Duyệt bỗng cất tiếng hỏi.



“Đừng, giờ em đang sống tốt lắm.” Sư Niệm vội khua tay từ chối, “Hơn nữa em cũng làm gì có năng lực gì đâu, em chỉ là một diễn viên thôi.” An Hinh Duyệt trừng Sư Niệm, đưa menu cho cô, “Tại sao họ lại tìm em bảo em đi làm lính, em tưởng chị không biết chắc?”



“Chắc tại em đẹp đấy, dù sao giờ đi chiêu binh cũng toàn bảo trai xinh gái đẹp đi mà.” Sự Niệm nói như lẽ hiển nhiên.



An Hinh Duyệt cười mắng một tiếng, dựa vào ghế nhìn Sư Niệm, “Em vẫn kháng cự thân phận này nhỉ, vì nếu như ba em không phải là quân nhân mẹ em sẽ không phải hy sinh vì ông ấy như vậy, mà mẹ em là “Con Mắt” cho nên từ tận sâu trong lòng em thật ra cũng rất bài xích thân phận này. Em thà ở với dì cũng không chịu ở lại trong quân đội. Em kết hôn với Sở Húc Ninh cũng tránh đi những chuyện liên quan tới công việc của anh ấy, em là đang cực lực bài xích cái nghề này.”



Sư Niệm hơn sững người, chọn món xong mới nhìn Mân Hinh, nói thật: “Nhiều khi em còn bị tỉnh ngủ vì mơ thấy mình là giặc bán nước, chuyện đó thật kinh khủng.”



An Hinh Duyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Cô biết bản thân có thể lên tiếng vào lúc nào, lúc nào thì nên im lặng. “Hồi em học nhà trẻ, cô giáo hỏi lớn lên muốn làm gì, em nói em muốn trở thành quân nhân giống như ba. Hôm đó lúc ba tới đón em, cô đã kể lại chuyện này cho ba biết. Khi ấy ba không nói gì cả, nhưng đó lại là ngày khiến em cảm thấy bức bách nhất. Sau ngày đó ba không cho em động vào bất cứ dụng cụ luyện tập nào nữa, chỉ bảo em chạy bộ. Ba nói, nếu em thật sự gặp phải phiền phức, chạy là điều duy nhất em có thể làm. Sau này em mới biết mẹ em phải cõng cái tiếng xấu giặc bán nước.”



An Hinh Duyệt nghe Sư Niệm tự giễu, “Nhưng bà ấy vì em, vì ba em mà cũng lập được công mà không phải sao? Nếu không nhờ bà ấy, căn cứ của 'Con Mắt không thể bị tìm ra được, tại sao cứ phải nhớ tới sai lầm của bà ấy chứ? Thật ra, xét trên nhiều phương diện, bà ấy cũng là một vị anh hùng đấy.”



Sư Niệm ngẩng lên nhìn An Hinh Duyệt.



“Vậy chúng ta quay trở lại vấn đề đầu tiên nhé. Em luôn muốn ba em với dì em ở bên nhau, suy cho cùng cũng là vì em đang bài xích mẹ em. Trong tiềm thức của em luôn cho rằng ba em làm vậy vì mẹ em là không đáng, ba em đáng có được điều tốt đẹp nhất, ví dụ như dì em, là vậy đúng không?”



“Em không bài xích mẹ em, em biết mẹ thật sự rất yêu em, chỉ là...” Sư Niệm cuống cuồng trả lời, nhưng khi nói đến đây cô lại khựng lại, vì cô không biết mình nên nói tiếp thể nào nữa.



Chương 264 CÁC ĐỒNG CHÍ, Đ Y CHÍNH LÀ BÀI HỌC MÁU ĐẤY[5]



“Em bài xích thân phận của bà ấy, em cảm thấy đáng ra mẹ phải là một người hoàn mỹ, em trở | E nên cấp thiết muốn ba em và dì em ở bên nhau thật ra là từ sau khi em biết được thân phận



thật sự của mẹ em đúng không?” An Hinh Duyệt lại ngắt lời cô, “Niệm Niệm, em đừng xoắn xuýt quá làm gì. Em để tác động bên ngoài chi phối khả năng tư duy của em như thế không tốt đâu.”



Sư Niệm mím môi không nói gì vì An Hinh Duyệt đã nói trúng điểm yếu của cô.



“Em quá yêu mẹ mình, cho nên em mới không thể chấp nhận chuyện bà ấy có bất cứ một vết nhơ nào. Đây là cái tật mà ai cũng có kết, vì quá yêu, quá để ý cho nên mới không thể tưởng tượng đến chuyện không hoàn hảo.” An Hinh Duyệt khẽ nói, cô thấy Sư Niệm lại rũ mắt xuống, “Niệm Niệm, buông bỏ chấp niệm của em với mẹ đi, em sẽ phát hiện quyết định này của ba em sáng suốt đến nhường nào, em sẽ biết dì em đi không phải dì cảm thấy thiệt thòi, mà vì muốn cả hai đều được sống tốt.”



Sư Niệm nắm chặt cốc nước, vẫn không lên tiếng. An Hinh Duyệt vỗ lên mu bàn tay của cô, “Về nhở đi thăm mẹ em nhé, chị nghĩ chắc chắn mẹ em sẽ cho em một đáp án.”



Sư Niệm gật đầu, lúc thức ăn được đưa lên mới nói: “Chị Miên Miên, em cảm ơn chị.”



Trước giờ, cô vẫn không thể thoát ra được khỏi cái nút chết đó, chưa từng có ai nói với cô nút thắt ấy là mẹ, nhưng An Hinh Duyệt lại trực tiếp chỉ thẳng ra cho cô biết.



An Hinh Duyệt cười, cầm đũa lên đưa cho cô, “Đồ Trung của nhà hàng này ngon lắm, trước đây chị lén tới một lần, em thử xem.” “Giờ em lại cảm thấy anh Cả lấy được chị đúng là vô cùng, vô cùng hạnh phúc.” “Thế hả, chị cũng nghĩ vậy đấy.” An Hinh Duyệt cười đáp. An Hinh Duyệt ăn cơm với Sư Niệm xong thì đưa cô về khách sạn, dặn cô ngủ một giấc thật ngon rồi hãy đi tìm Triệu Uyên Uyển, xong xuôi đâu vào đấy mới rời đi. Lúc này cũng đã chạng vạng tối, mà Sở Lạc Ninh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Nếu không phải hiện tại anh đang bị thương phải ở lại viện, cô còn nghi chắc tên này lại ra ngoài làm nhiệm vụ rồi cũng nên. An Hinh Duyệt về tới sở nghiên cứu, Sim thần bí đi tới bên cạnh cô, tỏ vẻ nguy hiểm cười cười. An Hinh Duyệt tóm anh ta lại, giọng điệu không tốt hỏi: “Cái mặt anh thế này là sao hả? Nếu tối nay anh dám gọi tôi dậy nữa tôi sẽ xử anh đấy.” Sim “ấy” một tiếng, hất luôn tay cô ra, “Bảo cổ làm mẫu cho người khác chứng tỏ là tôi tin tưởng vào thực lực của cô đấy chứ.”



Thấy An Hinh Duyệt giơ tay, Sim cười lớn đi mất. An Hinh Duyệt lầm bầm đi tới thư viện, lấy hai quyển sách rồi mới quay về ký túc xá.



Còn Sim thì chạy thẳng tới phòng huấn luyện, thấy người đang ngồi trên xe lăn đang xem tài liệu, không phải Sở Lạc Ninh vốn dĩ đang phải ở thành phố A còn là ai được? “Này, tôi vừa mới gặp vợ cậu đấy.” Sim nói rồi đi tới dựa vào bàn. Sở Lạc Ninh ngẩng mặt lên khỏi tập tài liệu, cau mày nhìn Sim, “Tôi không ngờ lại có chuyện này, đúng là thiệt thòi cho cô ấy rồi.”



Sim sững người, sau khi phản ứng lại được liền bật cười. Tên nhóc này đúng là độc miệng thật. Sở Lạc Ninh bỏ tài liệu xuống, duỗi duỗi cái chân tê rần của mình, tuy không thể đi đứng thong thả như trước nhưng cũng có thể ngồi trên xe lăn mà hoạt động một chút được rồi. Sim nhìn chân anh, nói: “Tôi nhớ mấy năm cậu ở cạnh tôi lúc nào cũng chỉ mong mình bị thương, giờ thì hay rồi, thỏa ước nguyện nhé.” “Nhưng sắp phát điên đến nơi rồi.” Sở Lạc Ninh khẽ cười ra tiếng, “Vợ tôi có đề nghị tôi thành lập doanh trại đặc chiến tâm lý, anh thấy chuyện này thế nào?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom