Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-278
Chương 278: Ý NGHĨA CỦA ĐỒNG TIỀN[10]
Bởi vì, người khác tha thứ cho bạn, đó là sự nhân từ của người ta, còn việc bạn xin lỗi là nghĩa vụ của bạn.
Không ngờ rằng, chỉ qua một lần đó, cô bé đã hiểu được đạo lý này.
Sở Ninh Dực rất coi trọng hành vi của Tiểu Tiếu Tiếu. Thủy An Lạc không hiểu lắm, cứ cảm thấy Sở Ninh Dực đang cẩn thận bảo vệ thứ gì đó, như thể rất sợ Tiểu Tiếu Tiếu đi sai đường.
“Bé gái à, em3đang làm gì vậy?” Cô gái kia có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn. Tiểu Tiểu Tiểu cuống đến mức sắp khóc. Bé phải nói thế nào để chị này xin lỗi bà nội bé đây?
Thủy An Lạc bước tới, bế Tiểu Tiếu Tiếu như sắp khóc lên, “Cô gái này, ban nãy cô đụng phải tôi, ít nhất cũng nên xin lỗi chứ.”
Cô gái kia nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới rồi lại nhìn về phía Tiểu Tiểu Tiếu, bật cười chế0giễu, “Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn, trông cô cũng không sao mà nhỉ, canh chừng con cô cho cẩn thận, đừng có để nó chạy khắp nơi lôi kéo người ta, nếu không lát nữa đụng phải nó rồi, lỡ bị mấy người lừa gạt thì sao?” Cô gái kia kiêu ngạo lên tiếng.
Tiểu Tiểu Tiểu vươn bàn tay bé xíu ra nắm lấy áo Thủy An Lạc, đôi mắt to ánh lên vẻ khó hiểu. “Cô à, tôi thấy cô cũng không5phải ít tuổi nữa, ba mẹ cô không dạy cô thế nào là lễ độ à?” Thủy An Lạc trầm giọng đáp lại, “Bé con nhà tôi chưa đầy bốn tuổi cũng biết đụng trúng người khác cần phải xin lỗi, vậy mà cô lại không hiểu được đạo lý đó à?” “Cô đã chịu thôi chưa vậy, tôi không xin lỗi đấy thì sao nào? Tôi đụng chết cô hay gì hả?” Cô gái này có vẻ đã bực bội, lời nói ra khỏi4miệng cũng độc địa hơn nhiều.
“Nếu như cô đụng chết cô ấy, cô tưởng rằng xin lỗi là giải quyết được à?” Giọng nói lạnh lùng của Sở Ninh Dực vang lên sau lưng Thủy An Lạc.
Tiểu Tiểu Tiểu thấy ông nội đã đến, òa một tiếng bật khóc nức nở, vươn tay để sở Ninh Dực bế mình, bàn tay nhỏ còn không ngừng ra hiệu: “Tại sao dì này không xin lỗi?”
Cô gái kia nhìn thấy Sở Ninh Dực, sững người trong chốc9lát, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất quen, nhưng không thể nhớ ra được đã từng gặp ở đâu. “Ôi chao ôi chao, vừa ra cửa đã xúi quẩy rồi, tôi xin lỗi là được chứ gì? Cô này, thực sự xin lỗi nhé.” Cô gái kia nói vậy, dường như câu tiếp theo buột miệng ra sẽ là chưa đâm chết cô được, thật lòng xin lỗi nha!“.
“Bách Hợp, sao vẫn chưa qua đây?” Người phụ nữ đi cùng cô ta dường như phát hiện ra không thấy cô ta đâu, cho nên mới quay lại tìm, chỉ là khi người phụ nữ kia nhìn thấy Thủy An Lạc, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Hiển nhiên Thủy An Lạc cũng đã nhìn thấy người đó. Hạ Tinh, đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện ngay.
“Chị dâu, sắp đến rồi đây, gặp phải một gia đình bị thần kinh.” Cô gái kia bực bội lên tiếng đáp lời. Hạ Tinh vội vàng kéo Bách Hợp ra sau lưng mình, gần như cúi gập người chín mươi độ mà nói: “Chủ tịch Sở, bà Sở, thật ngại quá, em gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Hạ Tinh nói mà cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.
Sở Ninh Dực, người Bách Hợp chọc phải là Sở Ninh Dực đó. “Chị dâu, chị làm cái gì vậy?” Bách Hợp nhìn dáng vẻ của Hạ Tinh. Sự chán ghét cô ta dành cho Hạ Tinh càng lúc càng tăng thêm. Thật sự không hiểu tại sao anh trai cô ta lại cưới người phụ nữ này, vừa thấp kém vừa nhát gan.
“Em đừng nói chuyện nữa.” Hiếm có được lúc Hạ Tinh nghiêm khắc với Bách Hợp như vậy. Khi Bách Hợp đang định nổi giận ngược, Hạ Tinh nắm chặt cổ tay Bách Hợp, một lần nữa quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc.
“Hạ Tinh.” Thủy An Lạc thản nhiên gọi cái tên này, nhưng lại khiến sắc mặt phụ nữ trước mắt càng lúc càng trắng bệch ra.
Sở Ninh Dực nghe thấy cái tên này, cố ý đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới, ăn mặc giản dị, để tóc thẳng, không trang điểm.
Cô gái này là người tham phú phụ bần? Hình như có vẻ không hợp lắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bởi vì, người khác tha thứ cho bạn, đó là sự nhân từ của người ta, còn việc bạn xin lỗi là nghĩa vụ của bạn.
Không ngờ rằng, chỉ qua một lần đó, cô bé đã hiểu được đạo lý này.
Sở Ninh Dực rất coi trọng hành vi của Tiểu Tiếu Tiếu. Thủy An Lạc không hiểu lắm, cứ cảm thấy Sở Ninh Dực đang cẩn thận bảo vệ thứ gì đó, như thể rất sợ Tiểu Tiếu Tiếu đi sai đường.
“Bé gái à, em3đang làm gì vậy?” Cô gái kia có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn. Tiểu Tiểu Tiểu cuống đến mức sắp khóc. Bé phải nói thế nào để chị này xin lỗi bà nội bé đây?
Thủy An Lạc bước tới, bế Tiểu Tiếu Tiếu như sắp khóc lên, “Cô gái này, ban nãy cô đụng phải tôi, ít nhất cũng nên xin lỗi chứ.”
Cô gái kia nhìn Thủy An Lạc từ trên xuống dưới rồi lại nhìn về phía Tiểu Tiểu Tiếu, bật cười chế0giễu, “Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn, trông cô cũng không sao mà nhỉ, canh chừng con cô cho cẩn thận, đừng có để nó chạy khắp nơi lôi kéo người ta, nếu không lát nữa đụng phải nó rồi, lỡ bị mấy người lừa gạt thì sao?” Cô gái kia kiêu ngạo lên tiếng.
Tiểu Tiểu Tiểu vươn bàn tay bé xíu ra nắm lấy áo Thủy An Lạc, đôi mắt to ánh lên vẻ khó hiểu. “Cô à, tôi thấy cô cũng không5phải ít tuổi nữa, ba mẹ cô không dạy cô thế nào là lễ độ à?” Thủy An Lạc trầm giọng đáp lại, “Bé con nhà tôi chưa đầy bốn tuổi cũng biết đụng trúng người khác cần phải xin lỗi, vậy mà cô lại không hiểu được đạo lý đó à?” “Cô đã chịu thôi chưa vậy, tôi không xin lỗi đấy thì sao nào? Tôi đụng chết cô hay gì hả?” Cô gái này có vẻ đã bực bội, lời nói ra khỏi4miệng cũng độc địa hơn nhiều.
“Nếu như cô đụng chết cô ấy, cô tưởng rằng xin lỗi là giải quyết được à?” Giọng nói lạnh lùng của Sở Ninh Dực vang lên sau lưng Thủy An Lạc.
Tiểu Tiểu Tiểu thấy ông nội đã đến, òa một tiếng bật khóc nức nở, vươn tay để sở Ninh Dực bế mình, bàn tay nhỏ còn không ngừng ra hiệu: “Tại sao dì này không xin lỗi?”
Cô gái kia nhìn thấy Sở Ninh Dực, sững người trong chốc9lát, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất quen, nhưng không thể nhớ ra được đã từng gặp ở đâu. “Ôi chao ôi chao, vừa ra cửa đã xúi quẩy rồi, tôi xin lỗi là được chứ gì? Cô này, thực sự xin lỗi nhé.” Cô gái kia nói vậy, dường như câu tiếp theo buột miệng ra sẽ là chưa đâm chết cô được, thật lòng xin lỗi nha!“.
“Bách Hợp, sao vẫn chưa qua đây?” Người phụ nữ đi cùng cô ta dường như phát hiện ra không thấy cô ta đâu, cho nên mới quay lại tìm, chỉ là khi người phụ nữ kia nhìn thấy Thủy An Lạc, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Hiển nhiên Thủy An Lạc cũng đã nhìn thấy người đó. Hạ Tinh, đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện ngay.
“Chị dâu, sắp đến rồi đây, gặp phải một gia đình bị thần kinh.” Cô gái kia bực bội lên tiếng đáp lời. Hạ Tinh vội vàng kéo Bách Hợp ra sau lưng mình, gần như cúi gập người chín mươi độ mà nói: “Chủ tịch Sở, bà Sở, thật ngại quá, em gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Hạ Tinh nói mà cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.
Sở Ninh Dực, người Bách Hợp chọc phải là Sở Ninh Dực đó. “Chị dâu, chị làm cái gì vậy?” Bách Hợp nhìn dáng vẻ của Hạ Tinh. Sự chán ghét cô ta dành cho Hạ Tinh càng lúc càng tăng thêm. Thật sự không hiểu tại sao anh trai cô ta lại cưới người phụ nữ này, vừa thấp kém vừa nhát gan.
“Em đừng nói chuyện nữa.” Hiếm có được lúc Hạ Tinh nghiêm khắc với Bách Hợp như vậy. Khi Bách Hợp đang định nổi giận ngược, Hạ Tinh nắm chặt cổ tay Bách Hợp, một lần nữa quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc.
“Hạ Tinh.” Thủy An Lạc thản nhiên gọi cái tên này, nhưng lại khiến sắc mặt phụ nữ trước mắt càng lúc càng trắng bệch ra.
Sở Ninh Dực nghe thấy cái tên này, cố ý đánh giá cô gái trước mặt từ trên xuống dưới, ăn mặc giản dị, để tóc thẳng, không trang điểm.
Cô gái này là người tham phú phụ bần? Hình như có vẻ không hợp lắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook