Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-279
Chương 279: ANH SỞ RẤT TỨC GIẬN, HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG[1]
Cô gái tên Hạ Tinh kia run lên. Sau khi vội vàng xin lỗi, cô kéo theo Bách Hợp đang tức giận bất bình rời khỏi đó.
Sở Ninh Dực nhìn theo hai người đang hoang mang chạy trốn, “Chính là cô3gái mà năm đó cầm tiền rời khỏi Lạc An Thần đấy hả?”
Thủy An Lạc “hờ” một tiếng, nhìn theo hướng Hạ Tinh rời đi. Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, xem ra mọi chuyện không đơn giản như những gì0họ biết rồi. Hạ Tinh kéo Bách Hợp ra ngoài, để Bách Hợp đẩy qua một bên, “Ha Tinh, chị làm cái gì vậy?” “Đó là Sở Ninh Dực, em chết đến nơi rồi còn không biết hả?” Hạ Tinh vội5vàng lên tiếng. Cô cũng có một chút hiểu biết về Sở Ninh Dực, có chọc phải Sở Ninh Dực cũng đừng chọc phải vợ người ta. Bách Hợp vốn còn đang tức giận, nghe Hạ Tinh nói thế, cô ta4cười khẩy, “Sở Ninh Dực là ai? Có gì ghê gớm đầu chứ, thứ phụ nữ rụt đầu rụt cổ như chi, thật không biết làm sao mà ba mẹ tôi lại để chị gả cho anh trai tôi.” Bách Hợp9nói rồi lên xe, sau đó lái xe bỏ đi luôn.
Hạ Tinh không gọi cô ta lại, trong lòng càng lúc càng thấy bất an, cho nên lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Lạc An Thần vừa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến mức ăn sâu vào cốt tủy đang đứng bên kia đường. Anh sập cửa xe lại, bàn chân bất giác đi về phía ấy.
Hạ Tinh đứng bên đường vẫy xe rồi mở cửa xe ra, “Bách Sinh, xảy ra chuyện rồi.” Hạ Tinh nói, nhưng vì nhìn thấy một bóng dáng đang bước tới mà làm rơi luôn điện thoại trong tay.
Lạc An Thần? Sao anh ấy lại ở đây? Khi Lạc An Thần bước tới, chiếc xe đã lái đi rồi. Lạc An Thần nheo mắt đứng nguyên tại chỗ, anh chắc chắn Hạ Tinh đã nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn bỏ đi. Khi chiếc xe đi được một đoạn rồi, chiếc điện thoại bị giẫm dưới chân phát ra tiếng gọi lo lắng của Bách Sinh khiến Hạ Tinh hoàn hồn lại. Cô vội vã nhặt điện thoại lên rồi nói, “Anh mau nói cho ba biết, Bách Hợp đắc tội với vợ của Sở Ninh Dực rồi.”
“Cái gì cơ?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia kinh hoàng, “Em đi đường cẩn thận, bây giờ anh gọi cho ba ngay đây.” “Em biết rồi.” Hạ Tinh nói, quay đầu nhìn lại lần nữa, bên vệ đường đã không còn bóng dáng của Lạc An Thần nữa rồi.
Chắc anh đến đây thăm chị mình thôi, sao có thể đến đây vì hạng người như cô chứ?
***
Thẩm Tâm Viên.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực đang ở trong phòng làm việc. An Phong Dương nằm dài trên sofa, tay xoay xoay điện thoại của mình. Sở Ninh Dực cầm chiếc bút trên bàn ném qua đó.
An Phong Dương giơ tay bắt được rồi lên tiếng nói: “Cô gái Hạ Tinh này ba năm trước đã gả cho con trai của nhà họ Bách. Năm đó cô ấy vừa tròn mười tám tuổi.” An Phong Dương nói rồi ngồi thẳng dậy.
“Ai hỏi cậu cái này đâu?” Sở Ninh Dực tức giận đáp trả. “Đừng nóng, biết cậu muốn xử lý nhà họ Bách rồi, nghe tôi nói hết đã.” An Phong Dương tươi cười nói tiếp, “Cô gái Hạ Tinh này là yếu điểm quan trọng nhất để cậu công kích nhà họ Bách.” An Phong Dương nói rồi đứng dậy bước tới, “Lúc trước ba của Hạ Tinh là bên cung ứng thuốc lớn nhất thành phố A, nghe nói bán thuốc giả, suýt nữa bị kiện lên tòa. Sau này hạ Tinh gả cho cậu con trai tàn tật của nhà họ Bách, ba của Hạ Tinh mới không bị kiện, nhưng sự nghiệp của nhà họ Hạ cũng bị phá sản từ đó.” “Thuốc giả?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn An Phong Dương.
An Phong Dương gật đầu, “Tôi cảm thấy bên trong chắc chắn có vấn đề, nếu như chuyện này là thật, vậy thì cô gái Hạ Tinh này có lẽ vì cứu ba nên mới phải gả đi. Còn chuyện thuốc giả chưa biết chừng là do nhà họ Bách giở trò, còn phải xem cậu có muốn làm một mẻ lớn không đã.” An Phong Dương mỉm cười trả lời.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cô gái tên Hạ Tinh kia run lên. Sau khi vội vàng xin lỗi, cô kéo theo Bách Hợp đang tức giận bất bình rời khỏi đó.
Sở Ninh Dực nhìn theo hai người đang hoang mang chạy trốn, “Chính là cô3gái mà năm đó cầm tiền rời khỏi Lạc An Thần đấy hả?”
Thủy An Lạc “hờ” một tiếng, nhìn theo hướng Hạ Tinh rời đi. Sở Ninh Dực khẽ nhếch môi, xem ra mọi chuyện không đơn giản như những gì0họ biết rồi. Hạ Tinh kéo Bách Hợp ra ngoài, để Bách Hợp đẩy qua một bên, “Ha Tinh, chị làm cái gì vậy?” “Đó là Sở Ninh Dực, em chết đến nơi rồi còn không biết hả?” Hạ Tinh vội5vàng lên tiếng. Cô cũng có một chút hiểu biết về Sở Ninh Dực, có chọc phải Sở Ninh Dực cũng đừng chọc phải vợ người ta. Bách Hợp vốn còn đang tức giận, nghe Hạ Tinh nói thế, cô ta4cười khẩy, “Sở Ninh Dực là ai? Có gì ghê gớm đầu chứ, thứ phụ nữ rụt đầu rụt cổ như chi, thật không biết làm sao mà ba mẹ tôi lại để chị gả cho anh trai tôi.” Bách Hợp9nói rồi lên xe, sau đó lái xe bỏ đi luôn.
Hạ Tinh không gọi cô ta lại, trong lòng càng lúc càng thấy bất an, cho nên lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Lạc An Thần vừa xuống xe đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến mức ăn sâu vào cốt tủy đang đứng bên kia đường. Anh sập cửa xe lại, bàn chân bất giác đi về phía ấy.
Hạ Tinh đứng bên đường vẫy xe rồi mở cửa xe ra, “Bách Sinh, xảy ra chuyện rồi.” Hạ Tinh nói, nhưng vì nhìn thấy một bóng dáng đang bước tới mà làm rơi luôn điện thoại trong tay.
Lạc An Thần? Sao anh ấy lại ở đây? Khi Lạc An Thần bước tới, chiếc xe đã lái đi rồi. Lạc An Thần nheo mắt đứng nguyên tại chỗ, anh chắc chắn Hạ Tinh đã nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn bỏ đi. Khi chiếc xe đi được một đoạn rồi, chiếc điện thoại bị giẫm dưới chân phát ra tiếng gọi lo lắng của Bách Sinh khiến Hạ Tinh hoàn hồn lại. Cô vội vã nhặt điện thoại lên rồi nói, “Anh mau nói cho ba biết, Bách Hợp đắc tội với vợ của Sở Ninh Dực rồi.”
“Cái gì cơ?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia kinh hoàng, “Em đi đường cẩn thận, bây giờ anh gọi cho ba ngay đây.” “Em biết rồi.” Hạ Tinh nói, quay đầu nhìn lại lần nữa, bên vệ đường đã không còn bóng dáng của Lạc An Thần nữa rồi.
Chắc anh đến đây thăm chị mình thôi, sao có thể đến đây vì hạng người như cô chứ?
***
Thẩm Tâm Viên.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực đang ở trong phòng làm việc. An Phong Dương nằm dài trên sofa, tay xoay xoay điện thoại của mình. Sở Ninh Dực cầm chiếc bút trên bàn ném qua đó.
An Phong Dương giơ tay bắt được rồi lên tiếng nói: “Cô gái Hạ Tinh này ba năm trước đã gả cho con trai của nhà họ Bách. Năm đó cô ấy vừa tròn mười tám tuổi.” An Phong Dương nói rồi ngồi thẳng dậy.
“Ai hỏi cậu cái này đâu?” Sở Ninh Dực tức giận đáp trả. “Đừng nóng, biết cậu muốn xử lý nhà họ Bách rồi, nghe tôi nói hết đã.” An Phong Dương tươi cười nói tiếp, “Cô gái Hạ Tinh này là yếu điểm quan trọng nhất để cậu công kích nhà họ Bách.” An Phong Dương nói rồi đứng dậy bước tới, “Lúc trước ba của Hạ Tinh là bên cung ứng thuốc lớn nhất thành phố A, nghe nói bán thuốc giả, suýt nữa bị kiện lên tòa. Sau này hạ Tinh gả cho cậu con trai tàn tật của nhà họ Bách, ba của Hạ Tinh mới không bị kiện, nhưng sự nghiệp của nhà họ Hạ cũng bị phá sản từ đó.” “Thuốc giả?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn An Phong Dương.
An Phong Dương gật đầu, “Tôi cảm thấy bên trong chắc chắn có vấn đề, nếu như chuyện này là thật, vậy thì cô gái Hạ Tinh này có lẽ vì cứu ba nên mới phải gả đi. Còn chuyện thuốc giả chưa biết chừng là do nhà họ Bách giở trò, còn phải xem cậu có muốn làm một mẻ lớn không đã.” An Phong Dương mỉm cười trả lời.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook