Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-282
Chương 282: ANH SỞ RẤT TỨC GIẬN, HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG [4]
“Chủ tịch Sở.” Bách Sinh khẽ gọi.
“Có thời gian đến cầu xin tôi, chi bằng nhân lúc ba cậu chưa phá sản mà ra tự lập đi.” Sở Ninh Dực nói rồi quay đầu nhìn chàng trai đang ngồi trên xe lăn, tuổi tầm trên dưới ba mươi,3trên người còn vương mùi thuốc, không phải vì bệnh của anh, mà vì bản thân anh chính là một thầy thuốc Đông y.
“Em gái tôi ở nước ngoài đã lâu, cho nên không biết thân phận của chủ tịch, mong chủ tịch nể tình em tôi còn0nhỏ mà tha thứ cho mọi sự mạo phạm của nó...”
“Không biết lễ độ còn đổ tại ra nước ngoài?” Sở Ninh Dực cười lạnh, “Nếu như hôm nay đâm phải người khác chứ không phải vợ của Sở Ninh Dực này thì không cần xin lỗi?” Giọng5của Sở Ninh Dực rất sắc bén, khiến Bách Sinh không thể nào phản bác được.
“Chủ tịch Sở...”
“Bách Sinh, hôm nay tôi đồng ý gặp cậu là bởi vì cậu và người nhà cậu không phải cùng một hạng người, cho nên cậu dẫn vợ ra ngoài tự4lập đi, tất cả vẫn còn kịp.” Sở Ninh Dực nói, liếc mắt về phía Hạ Tinh với những ý nghĩ khác.
Bách Sinh cười đắng chát, “Ơn nghĩa sinh thành dưỡng dục của ba mẹ vẫn còn đó, làm sao tôi có thể chỉ biết lo cho thân9mình được?”
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Bách Sinh, lại nhìn về phía Hạ Tinh, “Nếu đã như thế, vậy thì không còn gì để nói nữa, quản gia, tiễn khách.” Sở Ninh Dực trầm giọng, “Quay về nói với ba cậu, đây chỉ là mở đầu, nếu đã không dạy được, tôi sẽ dạy cho ông ta biết thế nào là kết cục của việc không biết dạy con.” Thành phố A vẫn đồn đại rằng, đắc tội với Sở Ninh Dực không đáng sợ, đáng sợ là đắc tội với vợ của Sở Ninh Dực, cuối cùng thì hôm nay anh cũng lĩnh hội được rồi.
Bách Sinh gật đầu, “Làm phiền chủ tịch rồi.”
Hạ Tinh biết, việc đàm phán đã thất bại, chỉ có thể đẩy Bách Sinh quay người ra ngoài. Nhưng Hạ Tinh không ngờ, khi cô đẩy Bách Sinh ra khỏi phòng làm việc, Lạc An Thần đã tựa ở chỗ không xa mà nhìn cô, cười như không cười. Bàn tay Ha Tinh đột ngột run lên, nhưng nhanh chóng ổn định lại tâm tình, đẩy Bách Sinh rời khỏi đó. “Sao, gặp bạn cũ mà không chào nhau được một tiếng à?” Lạc An Thần bật cười chế nhạo, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Lúc này, tim Hạ Tinh đập như sấm dậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Bách Sinh quay đầu nhìn Hạ Tinh rồi nhìn Lạc An Thần, “Chào anh, anh quen vợ tôi sao?”
Vợ tôi?
Sau khi nghe thấy cách xưng hô này, ánh mắt của Lạc An Thần lạnh đi vài phần, trong ánh mắt hướng về phía Hạ Tinh có sự trào phúng vô tận. Rời khỏi mình chỉ để gả cho một người tàn tật, người phụ nữ này thật có tiền đồ. “Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Hạ Tinh vội vàng đáp lại rồi hoảng loạn đẩy Bách Sinh rời khỏi đó.
Chiếc xe chầm chậm khởi động, sau khi ra khỏi Thẩm Tâm Viên, Hạ Tinh mới cảm thấy mình có thể thở được. “Là cậu ấy phải không?” Bách Sinh đột ngột cất tiếng hỏi, “Tấm hình trong ví của em là cậu ấy đúng không?”
Cơ thể Hạ Tinh run lên, quay đầu nhìn Bách Sinh đang ngồi cạnh mình. “Cậu ấy là người nhà họ Sở sao?” Bách Sinh hỏi thêm lần nữa. Hạ Tinh lắc đầu, “Lạc An Thần, ba anh ấy là Lạc Vân, gia đình giàu có đứng thứ năm thế giới.” Hạ Tinh nở nụ cười đắng chát, “Mà em lại là con gái của một người bán thuốc giả, vì lợi ích bán rẻ mạng người.” Trong giọng nói của Hạ Tinh mang theo sự trào phúng vô tận.
Cơ thể Bách Sinh căng cứng vài phần, “Cậu ấy là người thế nào?”
Là người thế nào? Hạ Tinh khẽ cụp mắt, hồi lâu cũng không đưa ra đáp án. Dường như cô đã quên mất anh là người như thế nào rồi.
“Hai người quen nhau như thế nào vậy?” Bách Sinh không làm khó cô, lại hỏi thêm một câu hỏi khác. Quen nhau như thế nào?
Hạ Tinh nghe anh hỏi tới đây, hơi thở dường như ngưng lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Chủ tịch Sở.” Bách Sinh khẽ gọi.
“Có thời gian đến cầu xin tôi, chi bằng nhân lúc ba cậu chưa phá sản mà ra tự lập đi.” Sở Ninh Dực nói rồi quay đầu nhìn chàng trai đang ngồi trên xe lăn, tuổi tầm trên dưới ba mươi,3trên người còn vương mùi thuốc, không phải vì bệnh của anh, mà vì bản thân anh chính là một thầy thuốc Đông y.
“Em gái tôi ở nước ngoài đã lâu, cho nên không biết thân phận của chủ tịch, mong chủ tịch nể tình em tôi còn0nhỏ mà tha thứ cho mọi sự mạo phạm của nó...”
“Không biết lễ độ còn đổ tại ra nước ngoài?” Sở Ninh Dực cười lạnh, “Nếu như hôm nay đâm phải người khác chứ không phải vợ của Sở Ninh Dực này thì không cần xin lỗi?” Giọng5của Sở Ninh Dực rất sắc bén, khiến Bách Sinh không thể nào phản bác được.
“Chủ tịch Sở...”
“Bách Sinh, hôm nay tôi đồng ý gặp cậu là bởi vì cậu và người nhà cậu không phải cùng một hạng người, cho nên cậu dẫn vợ ra ngoài tự4lập đi, tất cả vẫn còn kịp.” Sở Ninh Dực nói, liếc mắt về phía Hạ Tinh với những ý nghĩ khác.
Bách Sinh cười đắng chát, “Ơn nghĩa sinh thành dưỡng dục của ba mẹ vẫn còn đó, làm sao tôi có thể chỉ biết lo cho thân9mình được?”
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Bách Sinh, lại nhìn về phía Hạ Tinh, “Nếu đã như thế, vậy thì không còn gì để nói nữa, quản gia, tiễn khách.” Sở Ninh Dực trầm giọng, “Quay về nói với ba cậu, đây chỉ là mở đầu, nếu đã không dạy được, tôi sẽ dạy cho ông ta biết thế nào là kết cục của việc không biết dạy con.” Thành phố A vẫn đồn đại rằng, đắc tội với Sở Ninh Dực không đáng sợ, đáng sợ là đắc tội với vợ của Sở Ninh Dực, cuối cùng thì hôm nay anh cũng lĩnh hội được rồi.
Bách Sinh gật đầu, “Làm phiền chủ tịch rồi.”
Hạ Tinh biết, việc đàm phán đã thất bại, chỉ có thể đẩy Bách Sinh quay người ra ngoài. Nhưng Hạ Tinh không ngờ, khi cô đẩy Bách Sinh ra khỏi phòng làm việc, Lạc An Thần đã tựa ở chỗ không xa mà nhìn cô, cười như không cười. Bàn tay Ha Tinh đột ngột run lên, nhưng nhanh chóng ổn định lại tâm tình, đẩy Bách Sinh rời khỏi đó. “Sao, gặp bạn cũ mà không chào nhau được một tiếng à?” Lạc An Thần bật cười chế nhạo, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Lúc này, tim Hạ Tinh đập như sấm dậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Bách Sinh quay đầu nhìn Hạ Tinh rồi nhìn Lạc An Thần, “Chào anh, anh quen vợ tôi sao?”
Vợ tôi?
Sau khi nghe thấy cách xưng hô này, ánh mắt của Lạc An Thần lạnh đi vài phần, trong ánh mắt hướng về phía Hạ Tinh có sự trào phúng vô tận. Rời khỏi mình chỉ để gả cho một người tàn tật, người phụ nữ này thật có tiền đồ. “Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Hạ Tinh vội vàng đáp lại rồi hoảng loạn đẩy Bách Sinh rời khỏi đó.
Chiếc xe chầm chậm khởi động, sau khi ra khỏi Thẩm Tâm Viên, Hạ Tinh mới cảm thấy mình có thể thở được. “Là cậu ấy phải không?” Bách Sinh đột ngột cất tiếng hỏi, “Tấm hình trong ví của em là cậu ấy đúng không?”
Cơ thể Hạ Tinh run lên, quay đầu nhìn Bách Sinh đang ngồi cạnh mình. “Cậu ấy là người nhà họ Sở sao?” Bách Sinh hỏi thêm lần nữa. Hạ Tinh lắc đầu, “Lạc An Thần, ba anh ấy là Lạc Vân, gia đình giàu có đứng thứ năm thế giới.” Hạ Tinh nở nụ cười đắng chát, “Mà em lại là con gái của một người bán thuốc giả, vì lợi ích bán rẻ mạng người.” Trong giọng nói của Hạ Tinh mang theo sự trào phúng vô tận.
Cơ thể Bách Sinh căng cứng vài phần, “Cậu ấy là người thế nào?”
Là người thế nào? Hạ Tinh khẽ cụp mắt, hồi lâu cũng không đưa ra đáp án. Dường như cô đã quên mất anh là người như thế nào rồi.
“Hai người quen nhau như thế nào vậy?” Bách Sinh không làm khó cô, lại hỏi thêm một câu hỏi khác. Quen nhau như thế nào?
Hạ Tinh nghe anh hỏi tới đây, hơi thở dường như ngưng lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook