Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-281
Chương 281: ANH SỞ RẤT TỨC GIẬN, HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG [3]
”Họ nói là bệnh viện của chúng ta không đủ tư cách.” Người ở đầu dây bên kia lí nhí đáp.
Bình thường nếu bỏ thêm chút tiền, sẽ không có ai điều tra chuyện này.
“Chủ tịch, bây giờ phải làm sao đây?”
Trên trán ông Bách đã bắt đầu rịn mồ hôi, một câu không đủ tư cách có nghĩa là lô thiết bị này phải bị3trả về, mà mấy chục triệu đồng ta bỏ ra để mua thiết bị cũng không quay lại được nữa. Ông Bách run rẩy ngắt điện thoại, sau đó ném thẳng vào người con gái, “Chuyện tốt mà mày làm đấy.” “Á...” Bách Hợp giật mình, vội vàng nhảy ra sau lưng mẹ, “Con không tin Sở Ninh Dực kia có thể một tay che trời.”
“Con0nhãi ranh không biết sống chết này, mau chóng theo ba sang nhà họ Sở xin lỗi ngay.”
“Ba.” Bách Sinh lên tiếng ngắt lời ba mình, “Không có tác dụng gì đâu, Sở Ninh Dực này đã muốn trừng trị ai thì tuyệt đối sẽ không buông tay. Trước giờ người này không dùng thủ đoạn trái pháp luật, trừ khi chúng ta không có bất5kỳ vết nhơ nào.”
Bách Sinh nói xong, ông Bách và bà Bách đưa mắt nhìn nhau, vô thức nhìn về phía Hạ Tinh. Ông Bách ngã ngồi xuống ghế sofa, “Xong rồi, xong thật rồi, cơ nghiệp cả cuộc đời thế này là hỏng hẳn rồi.”
“Nếu không cứ thử xem, Bách Hợp vừa về nước, người không biết không có tội.” Hạ Tinh cúi đầu nhìn4Bách Sinh mà nói.
“Chị có ý gì hả? Chị chỉ muốn tôi tới tận cửa cho người ta sỉ nhục thôi có đúng không?” Bách Hợp lớn tiếng nói.
Bách Sinh lạnh lùng nhìn em gái mình. Bách Hợp run rẩy, một lần nữa trốn sau lưng mẹ. “Ha Tinh, cô đi đi, là do cô không nhắc nhở Bách Hợp trước, suy cho cùng đều là9lỗi của người làm chị dâu như cô.” Bà Bách kiêu ngạo nói với Hạ Tinh.
“Me...”
Hạ Tinh ngẩng đầu nhìn mẹ chồng mình bằng ánh mắt không thể tin được. Cô biết mẹ chồng không thích mình, nhưng không ngờ vào lúc này, mẹ chồng cô không buồn nghĩ ngợi gì đã đẩy cô ra trước họng súng.
“Sao, không bằng lòng à? Cô đừng quên, nếu như không có gia đình chúng tôi, ba cô đã phải ngồi tù từ lâu rồi.” Bà Bách dữ dằn lên tiếng.
Hạ Tinh siết chặt bàn tay. Bách Sinh quay đầu liếc nhìn vợ rồi nói, “Con đi trước một chuyến, xem ý của Chủ tịch sử thế nào.”
“Bách Sinh, con như thế này làm sao đi được, để người phụ nữ này đi là được rồi.” Bà Bách lớn tiếng nói. Nhưng Bách Sinh không để tâm tới mẹ mình, anh quay đầu nhìn Hạ Tinh, “Thu dọn chút đồ đạc, theo anh đi một chuyến.” Hạ Tinh nghe Bách Sinh nói vậy, sắc mặt trắng thêm vài phần. Đến... nhà họ Sở! Có khi nào anh cũng ở đó không?
“Tinh Tinh, sao thế?” Bách Sinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Tinh, cất tiếng hỏi đầy lo lắng.
Hạ Tinh vội vã lắc đầu, “Không sao, em lên tầng thay quần áo đã.” Hạ Tinh nói rồi vội vàng quay đi. Khi họ đến cửa Thấm Tâm Viên, nhà họ Sở đang ăn tối, cho nên họ đành chờ ở ngoài cổng. Từ đầu đến cuối, Hạ Tinh chỉ cụp mắt, Bách Sinh vươn tay nắm lấy tay cô, vậy mà Hạ Tinh lại giống như bị hoảng sợ, rụt thẳng tay về. Sau đó dường như cảm thấy không đúng, cô nở nụ cười có phần gượng gạo, “Bách Sinh, không phải em...”
“Không cần lo lắng, Chủ tịch Sở không phải người không hiểu lý lẽ.” Bách Sinh tưởng rằng cô đang sợ Sở Ninh Dực.
Hạ Tinh cười gượng, bấu chặt bàn tay mình, bên trên hiện lên từng vệt trắng bệch. Họ đợi hơn một tiếng đồng hồ, quản gia mới bước ra. Quản gia dẫn họ vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực. Khi Hạ Tinh đẩy Bách Sinh vào đó, Sở Ninh Dực đang đứng trước cửa sổ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
”Họ nói là bệnh viện của chúng ta không đủ tư cách.” Người ở đầu dây bên kia lí nhí đáp.
Bình thường nếu bỏ thêm chút tiền, sẽ không có ai điều tra chuyện này.
“Chủ tịch, bây giờ phải làm sao đây?”
Trên trán ông Bách đã bắt đầu rịn mồ hôi, một câu không đủ tư cách có nghĩa là lô thiết bị này phải bị3trả về, mà mấy chục triệu đồng ta bỏ ra để mua thiết bị cũng không quay lại được nữa. Ông Bách run rẩy ngắt điện thoại, sau đó ném thẳng vào người con gái, “Chuyện tốt mà mày làm đấy.” “Á...” Bách Hợp giật mình, vội vàng nhảy ra sau lưng mẹ, “Con không tin Sở Ninh Dực kia có thể một tay che trời.”
“Con0nhãi ranh không biết sống chết này, mau chóng theo ba sang nhà họ Sở xin lỗi ngay.”
“Ba.” Bách Sinh lên tiếng ngắt lời ba mình, “Không có tác dụng gì đâu, Sở Ninh Dực này đã muốn trừng trị ai thì tuyệt đối sẽ không buông tay. Trước giờ người này không dùng thủ đoạn trái pháp luật, trừ khi chúng ta không có bất5kỳ vết nhơ nào.”
Bách Sinh nói xong, ông Bách và bà Bách đưa mắt nhìn nhau, vô thức nhìn về phía Hạ Tinh. Ông Bách ngã ngồi xuống ghế sofa, “Xong rồi, xong thật rồi, cơ nghiệp cả cuộc đời thế này là hỏng hẳn rồi.”
“Nếu không cứ thử xem, Bách Hợp vừa về nước, người không biết không có tội.” Hạ Tinh cúi đầu nhìn4Bách Sinh mà nói.
“Chị có ý gì hả? Chị chỉ muốn tôi tới tận cửa cho người ta sỉ nhục thôi có đúng không?” Bách Hợp lớn tiếng nói.
Bách Sinh lạnh lùng nhìn em gái mình. Bách Hợp run rẩy, một lần nữa trốn sau lưng mẹ. “Ha Tinh, cô đi đi, là do cô không nhắc nhở Bách Hợp trước, suy cho cùng đều là9lỗi của người làm chị dâu như cô.” Bà Bách kiêu ngạo nói với Hạ Tinh.
“Me...”
Hạ Tinh ngẩng đầu nhìn mẹ chồng mình bằng ánh mắt không thể tin được. Cô biết mẹ chồng không thích mình, nhưng không ngờ vào lúc này, mẹ chồng cô không buồn nghĩ ngợi gì đã đẩy cô ra trước họng súng.
“Sao, không bằng lòng à? Cô đừng quên, nếu như không có gia đình chúng tôi, ba cô đã phải ngồi tù từ lâu rồi.” Bà Bách dữ dằn lên tiếng.
Hạ Tinh siết chặt bàn tay. Bách Sinh quay đầu liếc nhìn vợ rồi nói, “Con đi trước một chuyến, xem ý của Chủ tịch sử thế nào.”
“Bách Sinh, con như thế này làm sao đi được, để người phụ nữ này đi là được rồi.” Bà Bách lớn tiếng nói. Nhưng Bách Sinh không để tâm tới mẹ mình, anh quay đầu nhìn Hạ Tinh, “Thu dọn chút đồ đạc, theo anh đi một chuyến.” Hạ Tinh nghe Bách Sinh nói vậy, sắc mặt trắng thêm vài phần. Đến... nhà họ Sở! Có khi nào anh cũng ở đó không?
“Tinh Tinh, sao thế?” Bách Sinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Tinh, cất tiếng hỏi đầy lo lắng.
Hạ Tinh vội vã lắc đầu, “Không sao, em lên tầng thay quần áo đã.” Hạ Tinh nói rồi vội vàng quay đi. Khi họ đến cửa Thấm Tâm Viên, nhà họ Sở đang ăn tối, cho nên họ đành chờ ở ngoài cổng. Từ đầu đến cuối, Hạ Tinh chỉ cụp mắt, Bách Sinh vươn tay nắm lấy tay cô, vậy mà Hạ Tinh lại giống như bị hoảng sợ, rụt thẳng tay về. Sau đó dường như cảm thấy không đúng, cô nở nụ cười có phần gượng gạo, “Bách Sinh, không phải em...”
“Không cần lo lắng, Chủ tịch Sở không phải người không hiểu lý lẽ.” Bách Sinh tưởng rằng cô đang sợ Sở Ninh Dực.
Hạ Tinh cười gượng, bấu chặt bàn tay mình, bên trên hiện lên từng vệt trắng bệch. Họ đợi hơn một tiếng đồng hồ, quản gia mới bước ra. Quản gia dẫn họ vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực. Khi Hạ Tinh đẩy Bách Sinh vào đó, Sở Ninh Dực đang đứng trước cửa sổ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook