Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-292
Chương 292: MỢ TRẺ? [4]
“Tết nhất cũng không về nhà à?” Kiều Vi Nhã cũng tò mò theo, “Con gái gả đi là không về nhà mẹ
đẻ nữa luôn?” Sở Lạc Nhất lắc đầu, “Ba mẹ chồng chị tới Hải Nam thăm cô ấy.” “Chậc chậc chậc, đúng3là một gia đình kỳ lạ.” Kiều Vi Nhã nói rồi quay đầu nhìn Triệu Hân Hân, “Có phải con trai cậu ị đùn rồi không?” Sở Lạc Nhất hít một cái, cũng nhìn qua đó. “Thối quá, thối quá...” Tiểu Quỷ Quỷ bịt0mũi kêu ầm lên, sau đó Sở Khả cũng òa một tiếng bật khóc, có vẻ như bị chê nên bé không vui rồi.
Kiều Vị Nhã dừng xe bên vệ đường, Triệu Hân Hân bế con trai nhà mình xuống, Sở Lạc nhất cầm5tã lót mới và khăn ướt xuống theo, Kiều Vị Nhã tựa người vào xe nhìn, “Chậc chậc chậc, đúng là hai người làm mẹ mà.”
“Chớ có đắc ý, sớm muộn gì em cũng sẽ có ngày này thôi.” Sở Lạc Nhất thản nhiên4đáp lại. Kiều Vị Nhã bĩu môi, lúc này trời đã tối rồi, nhưng cũng may mà đi đường quốc lộ, nếu đi đường cao tốc không thể dừng đỗ, chắc phải ngửi mùi thối cả đường luôn.
Sửa soạn cho Sở Khả xong, cuối9cùng anh bạn nhỏ này cũng vui lòng, vung vẩy bàn tay nhỏ, lại cười khanh khách.
Hai người bể sở Khả lên xe, mùi trên xe cũng bớt đi rất nhiều, Kiều Vị Nhã tiếp tục lái xe, “Nuôi trẻ con đúng là phiền phức!” Kiều Vị Nhã bài xích từ trong nội tâm, lúc về cô cần phải thương lượng lại với Sở Lạc Duy, chuyện có con phải đợi cô chuẩn bị sẵn tinh thần đã mới được. Sở Lạc Nhất cười khà khà, cầm điện thoại liên hệ với trường học, cho học sinh ngày mai tới đây. Khi họ đến nhà trọ bình dân kia đã là tám giờ rưỡi tối, Kiều Vị Nhã đi đặt phòng. Triệu Hân Hân sợ quấy rầy họ nghỉ ngơi cho nên một mình có một phòng. Sở Lạc Nhất, Kiều Vi Nhã và Tiểu Quỷ Quỷ chung một phòng. “Không xoay sở được thì gọi mình nhé.” Sở Lạc Nhất lên tiếng.
“Được, mình biết rồi.” Triệu Hân Hân mỉm cười nói, đẩy Sở Lạc Nhất đi nghỉ ngơi, “Đi đường cả ngày rồi, vừa ăn cơm xong thì đi nghỉ một lát đi, thằng bé nhà mình vẫn ổn, không quấy lắm.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, biết cái kiểu không quấy lắm mà cô nói, chắc là con nhà người khác một đêm khóc năm lần, con nhà có một đêm khóc bốn lần thì là không quấy lắm.
Sở Lạc Nhất ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại ngồi xe thêm mấy tiếng đồng hồ, mệt thực sự. Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ từ trên đường, lúc này vẫn chưa dậy, cho nên tối nay tiểu đội thức đêm chỉ báo tin bình an cho người nào đó của nhau rồi ngoan ngoãn tắm táp đi ngủ.
Quán rượu, thành phố A. Sở Vi đang chúc mừng, Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn anh, Lạc An Thần cũng lạnh lùng nhìn anh. Sở Vị nốc thẳng một cốc rượu, “Cậu không thể hiểu được đâu, mẹ kiếp cả một năm trời tôi đây không được ngủ cho tử tế. Lúc trước khi cô ấy mang thai Sở Khả, từ sáng đến tối tôi chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Sở Khả ra đời rồi còn vật vã hơn, nuôi trẻ con ấy mà, hai người nghĩ cho kỹ đi.
Sở Vi nói như vậy, nhưng không thấy anh thực sự vui vẻ, có chút lo lắng không biết bây giờ vợ mình thế nào rồi, có khi nào anh bạn nhỏ kia lại đang quấy khóc không.
“Bây có thể bớt đắc ý được chưa?” Lạc An Thần lạnh lùng nói, “Có cần thiết phải đắc ý với cậu bay thế không?” “Ôi, cậu út, chuyện của cậu với mợ trẻ kết hôn cùng người khác kia là thế nào vậy?” Sở Vi đặt cốc rượu xuống, tò mò hỏi. Sở Lạc Duy cũng hơi tò mò về vấn đề này, cho nên lúc này anh cũng đang nhìn Lạc An Thần.
Với cô ấy?
Lạc An Thần cười khổ, sau đó nâng cốc rượu lên nốc một hơi, có vài ký ức làm thế nào cũng không thể gạt bỏ được, “Đó là, một hồi ức ngốc nghếch.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Tết nhất cũng không về nhà à?” Kiều Vi Nhã cũng tò mò theo, “Con gái gả đi là không về nhà mẹ
đẻ nữa luôn?” Sở Lạc Nhất lắc đầu, “Ba mẹ chồng chị tới Hải Nam thăm cô ấy.” “Chậc chậc chậc, đúng3là một gia đình kỳ lạ.” Kiều Vi Nhã nói rồi quay đầu nhìn Triệu Hân Hân, “Có phải con trai cậu ị đùn rồi không?” Sở Lạc Nhất hít một cái, cũng nhìn qua đó. “Thối quá, thối quá...” Tiểu Quỷ Quỷ bịt0mũi kêu ầm lên, sau đó Sở Khả cũng òa một tiếng bật khóc, có vẻ như bị chê nên bé không vui rồi.
Kiều Vị Nhã dừng xe bên vệ đường, Triệu Hân Hân bế con trai nhà mình xuống, Sở Lạc nhất cầm5tã lót mới và khăn ướt xuống theo, Kiều Vị Nhã tựa người vào xe nhìn, “Chậc chậc chậc, đúng là hai người làm mẹ mà.”
“Chớ có đắc ý, sớm muộn gì em cũng sẽ có ngày này thôi.” Sở Lạc Nhất thản nhiên4đáp lại. Kiều Vị Nhã bĩu môi, lúc này trời đã tối rồi, nhưng cũng may mà đi đường quốc lộ, nếu đi đường cao tốc không thể dừng đỗ, chắc phải ngửi mùi thối cả đường luôn.
Sửa soạn cho Sở Khả xong, cuối9cùng anh bạn nhỏ này cũng vui lòng, vung vẩy bàn tay nhỏ, lại cười khanh khách.
Hai người bể sở Khả lên xe, mùi trên xe cũng bớt đi rất nhiều, Kiều Vị Nhã tiếp tục lái xe, “Nuôi trẻ con đúng là phiền phức!” Kiều Vị Nhã bài xích từ trong nội tâm, lúc về cô cần phải thương lượng lại với Sở Lạc Duy, chuyện có con phải đợi cô chuẩn bị sẵn tinh thần đã mới được. Sở Lạc Nhất cười khà khà, cầm điện thoại liên hệ với trường học, cho học sinh ngày mai tới đây. Khi họ đến nhà trọ bình dân kia đã là tám giờ rưỡi tối, Kiều Vị Nhã đi đặt phòng. Triệu Hân Hân sợ quấy rầy họ nghỉ ngơi cho nên một mình có một phòng. Sở Lạc Nhất, Kiều Vi Nhã và Tiểu Quỷ Quỷ chung một phòng. “Không xoay sở được thì gọi mình nhé.” Sở Lạc Nhất lên tiếng.
“Được, mình biết rồi.” Triệu Hân Hân mỉm cười nói, đẩy Sở Lạc Nhất đi nghỉ ngơi, “Đi đường cả ngày rồi, vừa ăn cơm xong thì đi nghỉ một lát đi, thằng bé nhà mình vẫn ổn, không quấy lắm.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, biết cái kiểu không quấy lắm mà cô nói, chắc là con nhà người khác một đêm khóc năm lần, con nhà có một đêm khóc bốn lần thì là không quấy lắm.
Sở Lạc Nhất ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại ngồi xe thêm mấy tiếng đồng hồ, mệt thực sự. Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ từ trên đường, lúc này vẫn chưa dậy, cho nên tối nay tiểu đội thức đêm chỉ báo tin bình an cho người nào đó của nhau rồi ngoan ngoãn tắm táp đi ngủ.
Quán rượu, thành phố A. Sở Vi đang chúc mừng, Sở Lạc Duy lạnh lùng nhìn anh, Lạc An Thần cũng lạnh lùng nhìn anh. Sở Vị nốc thẳng một cốc rượu, “Cậu không thể hiểu được đâu, mẹ kiếp cả một năm trời tôi đây không được ngủ cho tử tế. Lúc trước khi cô ấy mang thai Sở Khả, từ sáng đến tối tôi chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Sở Khả ra đời rồi còn vật vã hơn, nuôi trẻ con ấy mà, hai người nghĩ cho kỹ đi.
Sở Vi nói như vậy, nhưng không thấy anh thực sự vui vẻ, có chút lo lắng không biết bây giờ vợ mình thế nào rồi, có khi nào anh bạn nhỏ kia lại đang quấy khóc không.
“Bây có thể bớt đắc ý được chưa?” Lạc An Thần lạnh lùng nói, “Có cần thiết phải đắc ý với cậu bay thế không?” “Ôi, cậu út, chuyện của cậu với mợ trẻ kết hôn cùng người khác kia là thế nào vậy?” Sở Vi đặt cốc rượu xuống, tò mò hỏi. Sở Lạc Duy cũng hơi tò mò về vấn đề này, cho nên lúc này anh cũng đang nhìn Lạc An Thần.
Với cô ấy?
Lạc An Thần cười khổ, sau đó nâng cốc rượu lên nốc một hơi, có vài ký ức làm thế nào cũng không thể gạt bỏ được, “Đó là, một hồi ức ngốc nghếch.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com