Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-290
Chương 290: MỢ TRẺ? [2]
Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất nghe thấy giọng con trai, vội vàng buông nhau ra. Sở Lạc Nhất khẽ họ một tiếng, quay người tiếp tục thu dọn đồ3đạc. Cố Tử Thành bước tới bể con trai lên, sau đó hôn lên mặt thằng bé một cái, “Sau khi ra ngoài con phải làm gì?”
“Chăm sóc cho mẹ, con0là người đàn ông mạnh mẽ chuẩn mực.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc nói. “Đúng rồi, con là đàn ông cứng, cho nên phải chăm sóc mẹ.” Cố Tỉ Thành không5hề cảm thấy mình nói câu này với đứa con trai ba bốn tuổi có đúng hay không. Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn hai ba con, khẽ nhếch môi, tiếp4tục sửa soạn đồ đạc. “Sau đợt tuyển binh này anh sẽ được điều về thành phố B. Em đang nghĩ, công việc của em phải làm sao đây?” Sở Lạc9Nhất lên tiếng với vẻ khó xử.
“Thành phố B cũng có trường học, nếu không được nữa thì em ở nhà trông con.” Cố Tử Thành bể con trai nói vậy, anh không hy vọng Sở Lạc Nhất phải ra ngoài làm việc, có phải anh không nuôi nổi hai mẹ con cô đâu. Sở Lạc Nhất quay đầu lại, lạnh lùng liếc anh một cái, “Anh tính nuôi em thành mụ vợ già nơi xó cửa để anh ra ngoài tìm rau sạch phải không?” Cố Tỉ Thành: “...”
“Em nói xem một cô gái như em sao lại thế này chứ?” Cố Tử Thành cười cười mắng một câu, nhưng không nỡ động tay động chân đánh thật, “Bao giờ em đi, anh.” Cố Tử Thành còn chưa dứt câu, cảnh vệ của anh đã tới gõ cửa.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, cười cười nhìn Cố Tỉ Thành, như thể đang hỏi: Anh muốn tiễn hả? Tiến thế nào đây? Chuyện của anh lại tìm đến cửa rồi kìa.
Cố Tử Thành hít một hơi thật sâu, đặt Tiểu Quỷ Quỷ xuống rồi quay người đi mở cửa.
Cảnh vệ thở hồng hộc đứng ở cửa, chỉ về phía quân doanh, “Trung tá An đang ở thao trường, báo anh qua đó ngay, hình như việc huấn luyện xảy ra vấn đề gì đó.” Sở Lạc Nhất nghe âm thanh bên ngoài, động tác trên tay không hề rối loạn, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cố Tử Thành quay đầu liếc một cái. Tiểu Quỷ Quỷ vừa chạy từ trong phòng ngủ ra, đang bĩu môi nhìn ba mình.
Cố Tỉ Thành ngồi xuống vỗ vỗ lên vai thằng bé, “Ba có việc phải đi, con là đàn ông cứng, phải chăm sóc mẹ cho thật tốt biết chưa? Xong việc ba sẽ đi đón hai mẹ con.”
“Vâng, tạm biệt ba.” Tiểu Quỷ Quỷ ôm khẩu súng nhỏ của mình, cơ thể bé nhỏ đứng dựa vào tường sau khi được ba buông ra, vẫy vẫy bàn tay nhỏ tạm biệt. Nhóc đã quá quen với cảnh này, cho nên cũng không thấy đau lòng gì cả.
Cố Tỉ Thành rất vội, cho nên càng không có thời gian tiễn hai mẹ con, chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nhà với cảnh vệ.
Sở Lạc Nhất trong con một mình cũng thành quen, cho nên lúc ra ngoài căn bản sẽ không mang nhiều đồ lắm, bởi vì cô xách không xuể, mà cũng không có ai giúp cô được, bình thường chỉ mang một vali đồ đạc, bên trong chỉ chứa quần áo với sữa bột, bình sữa của Tiểu Quỷ Quỷ. Khi Sở Lạc Nhất bước ra, Cố Tỉ Thành đã không còn ở đó nữa. Có người nói, gả cho một anh lính có cảm giác thế nào, ấy là ban nãy bạn vẫn còn nói chuyện với anh ấy, quay qua quay lại đã không thấy bóng dáng đầu nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm mợ trẻ nào.” Sở Lạc Nhất nói, một tay xách hành lý, một tay nắm tay con trai đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, con cầm, con cầm cho.” Tiểu Quỷ Quỷ dường như muốn ôm vali hành lý cao ngang người mình.
“Đây con cầm.” Sở Lạc Nhất giao cho con trai.
Tiểu Quỷ Quỷ thử mấy lần, hoàn toàn không đẩy được, sau đó đành lùi về sau một bước, thở dài một tiếng, “Bảo bảo lớn rồi sẽ cầm được thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất nghe thấy giọng con trai, vội vàng buông nhau ra. Sở Lạc Nhất khẽ họ một tiếng, quay người tiếp tục thu dọn đồ3đạc. Cố Tử Thành bước tới bể con trai lên, sau đó hôn lên mặt thằng bé một cái, “Sau khi ra ngoài con phải làm gì?”
“Chăm sóc cho mẹ, con0là người đàn ông mạnh mẽ chuẩn mực.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc nói. “Đúng rồi, con là đàn ông cứng, cho nên phải chăm sóc mẹ.” Cố Tỉ Thành không5hề cảm thấy mình nói câu này với đứa con trai ba bốn tuổi có đúng hay không. Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn hai ba con, khẽ nhếch môi, tiếp4tục sửa soạn đồ đạc. “Sau đợt tuyển binh này anh sẽ được điều về thành phố B. Em đang nghĩ, công việc của em phải làm sao đây?” Sở Lạc9Nhất lên tiếng với vẻ khó xử.
“Thành phố B cũng có trường học, nếu không được nữa thì em ở nhà trông con.” Cố Tử Thành bể con trai nói vậy, anh không hy vọng Sở Lạc Nhất phải ra ngoài làm việc, có phải anh không nuôi nổi hai mẹ con cô đâu. Sở Lạc Nhất quay đầu lại, lạnh lùng liếc anh một cái, “Anh tính nuôi em thành mụ vợ già nơi xó cửa để anh ra ngoài tìm rau sạch phải không?” Cố Tỉ Thành: “...”
“Em nói xem một cô gái như em sao lại thế này chứ?” Cố Tử Thành cười cười mắng một câu, nhưng không nỡ động tay động chân đánh thật, “Bao giờ em đi, anh.” Cố Tử Thành còn chưa dứt câu, cảnh vệ của anh đã tới gõ cửa.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, cười cười nhìn Cố Tỉ Thành, như thể đang hỏi: Anh muốn tiễn hả? Tiến thế nào đây? Chuyện của anh lại tìm đến cửa rồi kìa.
Cố Tử Thành hít một hơi thật sâu, đặt Tiểu Quỷ Quỷ xuống rồi quay người đi mở cửa.
Cảnh vệ thở hồng hộc đứng ở cửa, chỉ về phía quân doanh, “Trung tá An đang ở thao trường, báo anh qua đó ngay, hình như việc huấn luyện xảy ra vấn đề gì đó.” Sở Lạc Nhất nghe âm thanh bên ngoài, động tác trên tay không hề rối loạn, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cố Tử Thành quay đầu liếc một cái. Tiểu Quỷ Quỷ vừa chạy từ trong phòng ngủ ra, đang bĩu môi nhìn ba mình.
Cố Tỉ Thành ngồi xuống vỗ vỗ lên vai thằng bé, “Ba có việc phải đi, con là đàn ông cứng, phải chăm sóc mẹ cho thật tốt biết chưa? Xong việc ba sẽ đi đón hai mẹ con.”
“Vâng, tạm biệt ba.” Tiểu Quỷ Quỷ ôm khẩu súng nhỏ của mình, cơ thể bé nhỏ đứng dựa vào tường sau khi được ba buông ra, vẫy vẫy bàn tay nhỏ tạm biệt. Nhóc đã quá quen với cảnh này, cho nên cũng không thấy đau lòng gì cả.
Cố Tỉ Thành rất vội, cho nên càng không có thời gian tiễn hai mẹ con, chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nhà với cảnh vệ.
Sở Lạc Nhất trong con một mình cũng thành quen, cho nên lúc ra ngoài căn bản sẽ không mang nhiều đồ lắm, bởi vì cô xách không xuể, mà cũng không có ai giúp cô được, bình thường chỉ mang một vali đồ đạc, bên trong chỉ chứa quần áo với sữa bột, bình sữa của Tiểu Quỷ Quỷ. Khi Sở Lạc Nhất bước ra, Cố Tỉ Thành đã không còn ở đó nữa. Có người nói, gả cho một anh lính có cảm giác thế nào, ấy là ban nãy bạn vẫn còn nói chuyện với anh ấy, quay qua quay lại đã không thấy bóng dáng đầu nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm mợ trẻ nào.” Sở Lạc Nhất nói, một tay xách hành lý, một tay nắm tay con trai đi ra ngoài.
“Mẹ ơi, con cầm, con cầm cho.” Tiểu Quỷ Quỷ dường như muốn ôm vali hành lý cao ngang người mình.
“Đây con cầm.” Sở Lạc Nhất giao cho con trai.
Tiểu Quỷ Quỷ thử mấy lần, hoàn toàn không đẩy được, sau đó đành lùi về sau một bước, thở dài một tiếng, “Bảo bảo lớn rồi sẽ cầm được thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook