Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-291
Chương 291: MƠ TRẺ? [3]
Sở Lạc Nhất nhìn con trai mà dở khóc dở cười. Cô nhấc hành lý lên, nhìn con trai đang nghiêm túc
chắp tay sau lưng. Trước giờ cô không bao giờ nói với con trai, con không làm được, con còn nhỏ, không xách nổi, cô cứ để cho thằng bé thử, nó sẽ biết nó thực sự còn nhỏ, không xách được.
Hai mẹ con đặt chuyến bay gần nhất, cho nên khi đến thành phố A, trời còn chưa tối, bởi vì phải từ sân bay đến tỉnh J, cho nên Kiều Vị3Nhã và Triệu Hân Hân đã đợi cô ở đó rồi.
Sở Lạc Nhất đặt hành lý xuống, Triệu Hân Hân đã bế Tiểu Quỷ Quỷ đặt vào ghế ngồi cho trẻ em ở phía sau, ở giữa còn có con trai cô, bé Sở Khả mới hơn bốn tháng tuổi. “Em trai nhỏ.” Sau khi lên xe, Tiểu Quỷ Quỷ phát hiện ra em bé vẫn đang thổi bong bóng bằng miệng, vì thế nhanh chóng bị em trai nhỏ thu hút. Sở Khả trắng trắng mềm mềm, chắc vì có gen từ mẹ,0nên khuôn mặt mập mạp rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, tay chân bé xíu vung vẩy mãi, nắm chặt ngón tay Tiểu Quỷ Quỷ không chịu buông ra. Sở Lạc Nhất ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn bé trai Sở Khả đang cười tít cả mắt. “Đi đường quốc lộ.” Sở Lạc Nhất nhắc nhở một câu. “Tại sao, đi cao tốc nhanh hơn nhiều.” Kiều Vi Nhã nói với vẻ khó hiểu.
“Vừa nhìn đã biết ngay chưa làm mẹ bỉm sữa bao giờ.” Sở Lạc Nhất5khinh bỉ đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Triệu Hân Hân, “Sao anh Sở Vị cũng nỡ để cậu đi thế?”
“Sở Lạc Duy còn đang nghĩ cách xúi giục Sở Vi bảo mình mau chóng quay về kia kìa, mình cảm thấy bây giờ Sở Vi chắc chắn đang khui rượu ăn mừng rồi ấy chứ. Từ khi Sở Khả ra đời, anh ấy chưa được một giấc ngủ ngon nào.” Triệu Hân Hân nhìn con trai rồi lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Bây giờ cuối cùng mình cũng cảm nhận được khi4ấy mỗi ngày cậu đều kêu gào đòi chết là cảm giác như thế nào rồi.”
Sở Lạc Nhất tươi cười nhìn anh bạn nhỏ Sở Khả đang kêu a a, “Trẻ con trước ba tuổi, mấy người đừng nghĩ tới chuyện ngủ ngon. Sau ba tuổi, đến cả ban ngày cũng đừng hòng được yên ổn.” Triệu Hân Hân nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. “Tại sao mình không để mẹ mình trông con giúp, tại sao mình lại từ chối ý tốt của mẹ mình cơ chứ?”9Sở Lạc Nhất vẫn cười một cách gian xảo.
“Ôi ôi ôi, ở đây vẫn còn một thiếu nữ chưa chồng nè.” Kiều Vị Nhã hừ một tiếng với hai bà mẹ đang niệm kinh bỉm sữa, “Nói như thế, mình nên bắt đầu nghĩ đến chuyện sau này không có con rồi đây.” “Thiếu nữ chưa chồng, ọe...” Sở Lạc Nhất làm động tác nôn ọe với cô, hiển nhiên đang chế câu nói của cô.
Triệu Hân Hân ở hàng ghế sau cũng bật cười, “Nói thật lòng, lâu lắm rồi chúng ta không ra ngoài chơi cùng nhau, tiếc là chị sư Niệm không đi được.”
“Hất cẳng lũ đàn ông thối tha, được ra ngoài chơi thế này tốt quá ấy chứ.” Sở Lạc Nhất dựa người vào ghế nói.
“Mẹ ơi, ba con không phải đàn ông thối tha, con sẽ mách ba đấy.” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng lên tiếng. Thằng nhóc đúng là một bé trai cuồng ba điển hình.
“Con đúng là con chim chèo bẻo, cái gì cũng ba con tốt, mẹ con mới là người nuôi con lớn chừng này đấy.” Sở Lạc Nhất hung dữ nói, trừng mắt lườm con mình một cái.
Tiểu Quỷ Quỷ làm mặt xấu với mẹ mình, sau đó tiếp tục chơi đùa cùng em trai nhỏ. “Lạ nhỉ, sao chẳng bao giờ thấy cậu nhắc tới em chồng, không phải Cố Tỉ Thành có một cô em gái à?” Triệu Hân Hân tò mò hỏi.
“Bởi vì mình có biết đâu, mình cũng tò mò lắm. Ba mẹ chồng mình với Cố Tỉ Thành rất ít khi chủ động nhắc tới Tây Tây, mấy năm rồi mình cũng chưa gặp lần nào, chỉ biết cô ấy theo chồng tòng quân tới Hải Nam thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất nhìn con trai mà dở khóc dở cười. Cô nhấc hành lý lên, nhìn con trai đang nghiêm túc
chắp tay sau lưng. Trước giờ cô không bao giờ nói với con trai, con không làm được, con còn nhỏ, không xách nổi, cô cứ để cho thằng bé thử, nó sẽ biết nó thực sự còn nhỏ, không xách được.
Hai mẹ con đặt chuyến bay gần nhất, cho nên khi đến thành phố A, trời còn chưa tối, bởi vì phải từ sân bay đến tỉnh J, cho nên Kiều Vị3Nhã và Triệu Hân Hân đã đợi cô ở đó rồi.
Sở Lạc Nhất đặt hành lý xuống, Triệu Hân Hân đã bế Tiểu Quỷ Quỷ đặt vào ghế ngồi cho trẻ em ở phía sau, ở giữa còn có con trai cô, bé Sở Khả mới hơn bốn tháng tuổi. “Em trai nhỏ.” Sau khi lên xe, Tiểu Quỷ Quỷ phát hiện ra em bé vẫn đang thổi bong bóng bằng miệng, vì thế nhanh chóng bị em trai nhỏ thu hút. Sở Khả trắng trắng mềm mềm, chắc vì có gen từ mẹ,0nên khuôn mặt mập mạp rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, tay chân bé xíu vung vẩy mãi, nắm chặt ngón tay Tiểu Quỷ Quỷ không chịu buông ra. Sở Lạc Nhất ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn bé trai Sở Khả đang cười tít cả mắt. “Đi đường quốc lộ.” Sở Lạc Nhất nhắc nhở một câu. “Tại sao, đi cao tốc nhanh hơn nhiều.” Kiều Vi Nhã nói với vẻ khó hiểu.
“Vừa nhìn đã biết ngay chưa làm mẹ bỉm sữa bao giờ.” Sở Lạc Nhất5khinh bỉ đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Triệu Hân Hân, “Sao anh Sở Vị cũng nỡ để cậu đi thế?”
“Sở Lạc Duy còn đang nghĩ cách xúi giục Sở Vi bảo mình mau chóng quay về kia kìa, mình cảm thấy bây giờ Sở Vi chắc chắn đang khui rượu ăn mừng rồi ấy chứ. Từ khi Sở Khả ra đời, anh ấy chưa được một giấc ngủ ngon nào.” Triệu Hân Hân nhìn con trai rồi lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Bây giờ cuối cùng mình cũng cảm nhận được khi4ấy mỗi ngày cậu đều kêu gào đòi chết là cảm giác như thế nào rồi.”
Sở Lạc Nhất tươi cười nhìn anh bạn nhỏ Sở Khả đang kêu a a, “Trẻ con trước ba tuổi, mấy người đừng nghĩ tới chuyện ngủ ngon. Sau ba tuổi, đến cả ban ngày cũng đừng hòng được yên ổn.” Triệu Hân Hân nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. “Tại sao mình không để mẹ mình trông con giúp, tại sao mình lại từ chối ý tốt của mẹ mình cơ chứ?”9Sở Lạc Nhất vẫn cười một cách gian xảo.
“Ôi ôi ôi, ở đây vẫn còn một thiếu nữ chưa chồng nè.” Kiều Vị Nhã hừ một tiếng với hai bà mẹ đang niệm kinh bỉm sữa, “Nói như thế, mình nên bắt đầu nghĩ đến chuyện sau này không có con rồi đây.” “Thiếu nữ chưa chồng, ọe...” Sở Lạc Nhất làm động tác nôn ọe với cô, hiển nhiên đang chế câu nói của cô.
Triệu Hân Hân ở hàng ghế sau cũng bật cười, “Nói thật lòng, lâu lắm rồi chúng ta không ra ngoài chơi cùng nhau, tiếc là chị sư Niệm không đi được.”
“Hất cẳng lũ đàn ông thối tha, được ra ngoài chơi thế này tốt quá ấy chứ.” Sở Lạc Nhất dựa người vào ghế nói.
“Mẹ ơi, ba con không phải đàn ông thối tha, con sẽ mách ba đấy.” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng lên tiếng. Thằng nhóc đúng là một bé trai cuồng ba điển hình.
“Con đúng là con chim chèo bẻo, cái gì cũng ba con tốt, mẹ con mới là người nuôi con lớn chừng này đấy.” Sở Lạc Nhất hung dữ nói, trừng mắt lườm con mình một cái.
Tiểu Quỷ Quỷ làm mặt xấu với mẹ mình, sau đó tiếp tục chơi đùa cùng em trai nhỏ. “Lạ nhỉ, sao chẳng bao giờ thấy cậu nhắc tới em chồng, không phải Cố Tỉ Thành có một cô em gái à?” Triệu Hân Hân tò mò hỏi.
“Bởi vì mình có biết đâu, mình cũng tò mò lắm. Ba mẹ chồng mình với Cố Tỉ Thành rất ít khi chủ động nhắc tới Tây Tây, mấy năm rồi mình cũng chưa gặp lần nào, chỉ biết cô ấy theo chồng tòng quân tới Hải Nam thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook