Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-294
Chương 294: MỢ TRẺ? [6]
Lạc An Thần hơi nhướng mày, “Cô bé kia khá là dễ thương.” - “Yo, cậu thế này là động lòng phàm rồi đấy hả, có muốn tôi điều tra hộ lai lịch của cô gái đó không?” Cậu bạn cười nói. Lạc An Thần lại ngoảnh lại nhìn thêm một cái, thấy cô gái kia vẫn đang đập đầu vào bàn, “Không cần đâu, tôi sẽ tự mình hỏi.” Đẹp kiểu quá sắc nét thì cậu thấy nhiều rồi, mẹ cậu, Kiều Vị Nhã, còn cả chị3cậu nữa, Bao Đậu cũng rất đẹp, nhưng đẹp kiểu khiến cậu thấy thoải mái thế này thì đây mới là người đầu tiên. Nhiều khi, thích một người chỉ cần bằng một ánh nhìn là đủ.
Những ngày tháng sau đó, Hạ Tinh phát hiện cô có đi đâu cũng sẽ bắt gặp hình bóng của Lạc An Thần. Anh xuất hiện nhiều đến nỗi không thể nhiều hơn được nữa.
Chuyện đó khiến cho bạn bè cùng phòng của cô ai cũng phải hỏi, liệu có phải cái0cậu Lạc An Thần bên khoa Thiết kế trang sức đó thích cô rồi không.
“Nghe nói cái cậu Lạc An Thần đó cũng giống như Hạ, là sinh viên xuất sắc được tuyển đặc cách, năm nay mới mười sáu thôi.” Người bạn A tò mò nói.
“Đúng thế, tôi cũng nghe nói rồi, nhưng đúng là cậu ta đẹp trai thật.” Người bạn B cũng hùa theo, “Hạ, có phải cậu ta đang theo đuổi cậu không?”
Hạ Tinh nghe họ nói mà thấy hơi xấu hổ, ôm sách5nói một câu đi ôn tập rồi chuồn mất.
Nhưng không ngờ, Hạ Tinh vừa mới ra khỏi ký túc xá đã thấy Lạc An Thần đang đứng ở dưới tòa nhà chờ cô.
Lạc An Thần thấy cô đi ra, liền xách nữa đi tới, “Tự học phải có sữa, đúng lúc ở đây có hai cốc, cậu có thể đi tự học với tôi không?”
Hạ Tinh nghe thấy Lạc An Thần nói vậy, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Hai người vốn cùng độ tuổi, kỹ thuật tán gái của4Lạc An Thần lại cao siêu như vậy, cho nên không lâu sau đã có được người đẹp trong tay, trở thành cặp đôi đẹp được người người trong trường ngưỡng mộ. Mãi cho đến khi...
Hai năm sau, Hạ Tinh đòi tiền Lạc gia, sau đó về nước lấy chồng, tất cả những chuyện này đều xảy ra quá đường đột, hoàn toàn thay đổi cuộc đời Lạc An Thần. Trong hồi hức có quá nhiều điều không tốt đẹp, thế nên Lạc An Thần không hề muốn9nhớ lại quá khứ nữa. Anh nốc hết ly rượu vang rồi từ từ đứng dậy, “Hai đứa uống tiếp đi, cậu đi trước đây.”
Sở Ki và Sở Lạc Duy nhìn nhau lại nhìn Lạc An Thần bỏ đi. “Trông cậu thế này rõ ràng là không bỏ được rồi.” Sở Vi lên tiếng. “Vậy thì cũng làm gì được?” Sở Lạc Duy cười giễu một tiếng, lại nói tiếp: “Hôm nay tôi đã điều tra thử cái người tên Bách Sinh kia rồi, là một bác sĩ Đông y, trước giờ yêu thương Hạ Tinh có thừa, tuy là một người tàn tật nhưng lại là người rất lương thiện, trên đời này, đáng sợ nhất chính là người tốt.”
Sở Vinghe Sở Lạc Duy nói vậy thì hơi sững ra, trong lòng dâng lên cảm giác thương cảm cho cậu út.
Lạc An Thần lại lái xe tới Bách gia, dù cho anh biết rõ Hạ Tinh không có ở đó.
Anh không xuống xe, cứ ngồi mãi trong xe như thế mãi cho đến khi có người gõ lên cửa sổ. Lạc An Thần không nhìn thấy người, đến khi Bách Sinh tránh khỏi hướng mở cửa, anh mới nhìn thấy xe lăn của Bách Sinh, sau khi xác định được vị trí của anh ta, anh mới mở cửa. Bách Sinh ngồi trên xe lăn, ánh trăng hắt lên người, trông rất phù hợp với khí chất của anh ta. Lạc An Thần nhìn anh ta với vẻ tò mò.
Bách Sinh mỉm cười, “Cậu Lạc, chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Lạc An Thần như có cảm giác bị người bắt được tại trận, nhưng vẫn gật đầu.
Con người Bách Sinh khiến người ta không tài nào ghét nổi.
“Tôi biết gần đây có một tiệm cafe, Hạ Tinh rất thích nơi đó, chúng ta tới đó nhé.” Bách Sinh lên tiếng, sau đó tự lăn bánh xe lăn của mình đi trước.
Lạc An Thần đi theo sau lưng anh ta.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lạc An Thần hơi nhướng mày, “Cô bé kia khá là dễ thương.” - “Yo, cậu thế này là động lòng phàm rồi đấy hả, có muốn tôi điều tra hộ lai lịch của cô gái đó không?” Cậu bạn cười nói. Lạc An Thần lại ngoảnh lại nhìn thêm một cái, thấy cô gái kia vẫn đang đập đầu vào bàn, “Không cần đâu, tôi sẽ tự mình hỏi.” Đẹp kiểu quá sắc nét thì cậu thấy nhiều rồi, mẹ cậu, Kiều Vị Nhã, còn cả chị3cậu nữa, Bao Đậu cũng rất đẹp, nhưng đẹp kiểu khiến cậu thấy thoải mái thế này thì đây mới là người đầu tiên. Nhiều khi, thích một người chỉ cần bằng một ánh nhìn là đủ.
Những ngày tháng sau đó, Hạ Tinh phát hiện cô có đi đâu cũng sẽ bắt gặp hình bóng của Lạc An Thần. Anh xuất hiện nhiều đến nỗi không thể nhiều hơn được nữa.
Chuyện đó khiến cho bạn bè cùng phòng của cô ai cũng phải hỏi, liệu có phải cái0cậu Lạc An Thần bên khoa Thiết kế trang sức đó thích cô rồi không.
“Nghe nói cái cậu Lạc An Thần đó cũng giống như Hạ, là sinh viên xuất sắc được tuyển đặc cách, năm nay mới mười sáu thôi.” Người bạn A tò mò nói.
“Đúng thế, tôi cũng nghe nói rồi, nhưng đúng là cậu ta đẹp trai thật.” Người bạn B cũng hùa theo, “Hạ, có phải cậu ta đang theo đuổi cậu không?”
Hạ Tinh nghe họ nói mà thấy hơi xấu hổ, ôm sách5nói một câu đi ôn tập rồi chuồn mất.
Nhưng không ngờ, Hạ Tinh vừa mới ra khỏi ký túc xá đã thấy Lạc An Thần đang đứng ở dưới tòa nhà chờ cô.
Lạc An Thần thấy cô đi ra, liền xách nữa đi tới, “Tự học phải có sữa, đúng lúc ở đây có hai cốc, cậu có thể đi tự học với tôi không?”
Hạ Tinh nghe thấy Lạc An Thần nói vậy, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Hai người vốn cùng độ tuổi, kỹ thuật tán gái của4Lạc An Thần lại cao siêu như vậy, cho nên không lâu sau đã có được người đẹp trong tay, trở thành cặp đôi đẹp được người người trong trường ngưỡng mộ. Mãi cho đến khi...
Hai năm sau, Hạ Tinh đòi tiền Lạc gia, sau đó về nước lấy chồng, tất cả những chuyện này đều xảy ra quá đường đột, hoàn toàn thay đổi cuộc đời Lạc An Thần. Trong hồi hức có quá nhiều điều không tốt đẹp, thế nên Lạc An Thần không hề muốn9nhớ lại quá khứ nữa. Anh nốc hết ly rượu vang rồi từ từ đứng dậy, “Hai đứa uống tiếp đi, cậu đi trước đây.”
Sở Ki và Sở Lạc Duy nhìn nhau lại nhìn Lạc An Thần bỏ đi. “Trông cậu thế này rõ ràng là không bỏ được rồi.” Sở Vi lên tiếng. “Vậy thì cũng làm gì được?” Sở Lạc Duy cười giễu một tiếng, lại nói tiếp: “Hôm nay tôi đã điều tra thử cái người tên Bách Sinh kia rồi, là một bác sĩ Đông y, trước giờ yêu thương Hạ Tinh có thừa, tuy là một người tàn tật nhưng lại là người rất lương thiện, trên đời này, đáng sợ nhất chính là người tốt.”
Sở Vinghe Sở Lạc Duy nói vậy thì hơi sững ra, trong lòng dâng lên cảm giác thương cảm cho cậu út.
Lạc An Thần lại lái xe tới Bách gia, dù cho anh biết rõ Hạ Tinh không có ở đó.
Anh không xuống xe, cứ ngồi mãi trong xe như thế mãi cho đến khi có người gõ lên cửa sổ. Lạc An Thần không nhìn thấy người, đến khi Bách Sinh tránh khỏi hướng mở cửa, anh mới nhìn thấy xe lăn của Bách Sinh, sau khi xác định được vị trí của anh ta, anh mới mở cửa. Bách Sinh ngồi trên xe lăn, ánh trăng hắt lên người, trông rất phù hợp với khí chất của anh ta. Lạc An Thần nhìn anh ta với vẻ tò mò.
Bách Sinh mỉm cười, “Cậu Lạc, chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Lạc An Thần như có cảm giác bị người bắt được tại trận, nhưng vẫn gật đầu.
Con người Bách Sinh khiến người ta không tài nào ghét nổi.
“Tôi biết gần đây có một tiệm cafe, Hạ Tinh rất thích nơi đó, chúng ta tới đó nhé.” Bách Sinh lên tiếng, sau đó tự lăn bánh xe lăn của mình đi trước.
Lạc An Thần đi theo sau lưng anh ta.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com