Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-296
Chương 296: MƠ TRẺ [8]
Tiểu Phương sững ra, “Anh Bách, không phải là anh không thích...”
Bách Sinh mỉm cười, không phải là thích, chỉ là anh thích những gì mà Hạ Tinh thích thôi.
Mà có lẽ giờ anh cũng nên học cách buông tay rồi. Dù sao cũng có một người khỏe mạnh hơn, yêu Hạ Tinh hơn anh. Anh nói sẽ tiếp tục theo đuổi Hạ Tinh, đơn giản chỉ là vì muốn cắt đứt sự đấu tranh cuối cùng của Lạc An3Thần, để cậu ta không thể nghĩ gì được nữa mà đi tìm người con gái đã rời đi kia.
Nếu như cô có thể hạnh phúc, người như anh có phải cô độc cả đời cũng đáng. Sau khi Lạc An Thần rời khỏi tiệm cafe, anh không về nhà mà chạy thẳng tới tỉnh J. Anh phải tìm người con gái kia để hỏi cho rõ, xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao cô không nói cho anh0biết?
Rốt cuộc cô coi anh là gì chứ? Lúc Sở Lạc Duy và Sở Vi về, Thủy An Lạc vẫn chưa nghỉ ngơi, hai người hơi ngẩn ra rồi chào cô.
“Ôi, sao hôm nay hai đứa lại cùng nhau ra ngoài thế, hiếm thấy thật đấy.” Thủy An Lạc phì cười, “Cậu các con đâu? Không phải ở cùng nhau à?”
“Đang uống dở thì bỏ đi mất, cậu vẫn chưa về ạ?” Sở Vị thắc mắc hỏi.
“Còn phải hỏi nữa5à? Chắc chắn là đi tìm mợ trẻ rồi.” Sở Lạc Duy phất tay mình, tính lên lầu nghỉ ngơi.
Sở Vi cũng vội quay về phòng mình, “Cô nghỉ ngơi sớm đi ạ, con đi nghỉ đấy.” “Này..“ Thủy An Lạc không gọi người lại được, nhưng lại nghe thấy câu nói của Sở Lạc Duy.
Mọ tré?
Đi tìm cô gái Hạ Tinh kia rồi?
“Sở Vi, Sở Lạc Duy..” Thủy An Lạc không gọi được ai, chỉ cảm thấy chuyện này4không đáng tin chút nào. Thủy An Lạc đi lên lầu, Sở Ninh Dực đang ngồi trên giường đọc sách, cô đặt cốc nước xuống cạnh tay anh, nói: “Thằng nhóc Lạc An Thần kia đi tìm Hạ Tinh rồi.” Sở Ninh Dực cầm nước lên uống một ngụm rồi mới nói: “Không giải quyết được chuyện này, nút thắt này sẽ ở trong lòng nó cả đời, không bằng cứ để nó tự giải quyết đi.”
Thủy An Lạc “hừ”9một tiếng, vén chăn lên nằm xuống cạnh anh, “Nếu mẹ em biết chuyện này, không biết sẽ sao nữa đấy. Anh nói xem khi đó tại sao Hạ Tinh lại lấy tiền của mẹ em chứ? Mẹ em nói, là Hạ Tinh tự tới tìm bà ấy đòi tiền.”
“Làm sao mà anh biết được, anh cũng đâu phải con bé” Sở Ninh Dực đáp lại, anh buông sách xuống rồi với tay tắt đèn, ôm Thủy An Lạc vào lòng, “Thôi chúng ta cứ là khán giả xem kịch hay đi vậy.” Thủy An Lạc thở dài, sự bình tĩnh của ông xã nhà cô người bình thường thật sự không thể học được đâu.
“Haiz, trên đời này có chuyện gì là chuyện gấp của anh không hả?” Thủy An Lạc không phục hỏi. “Chuyện của em.” Sở Ninh Dực nói rồi ẩn đầu cô vào ngực mình, “Ngủ đi, buồn ngủ lắm rồi.” Thủy An Lạc khẽ cười, vòng tay ôm lấy hông anh, vui vẻ ngủ thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, Sở Lạc Nhất mơ màng rời giường pha sữa, đặt vào miệng con. Tiểu Quỷ Quỷ vốn đang ôm bình sữa bú, Sở Lạc Nhất ngáp một cái, lại mơ mơ màng màng đi ra ngoài gõ cửa phòng bên.
Vì Triệu Khả quấy nên Triệu Hân Hân đã tỉnh dậy từ sớm. Triệu Hân Hân ôm Triệu Khả đang khóc lóc ầm ĩ ra ngoài mở cửa, rồi lại vội vàng quay lại mặc quần áo cho bé con.
Sở Lạc NHất đi tới pha sữa cho Sở Khả, thấy Triệu Hân Hân cứ lóng ngóng tay chân, “ở nhà chắc toàn Sở Vi trông con hả?”
Triệu Hân Hân khóc không ra nước mắt. Cô nhận lấy bình sữa mà Sở Lạc Nhất đã pha xong, cảm ơn rồi cẩn thận thử qua nhiệt độ, sau đó mới đặt vào miệng con trai, thằng nhóc này có ăn rồi lập tức quên cả khóc, thở hổn hển vừa bú sữa vừa nhìn mẹ mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tiểu Phương sững ra, “Anh Bách, không phải là anh không thích...”
Bách Sinh mỉm cười, không phải là thích, chỉ là anh thích những gì mà Hạ Tinh thích thôi.
Mà có lẽ giờ anh cũng nên học cách buông tay rồi. Dù sao cũng có một người khỏe mạnh hơn, yêu Hạ Tinh hơn anh. Anh nói sẽ tiếp tục theo đuổi Hạ Tinh, đơn giản chỉ là vì muốn cắt đứt sự đấu tranh cuối cùng của Lạc An3Thần, để cậu ta không thể nghĩ gì được nữa mà đi tìm người con gái đã rời đi kia.
Nếu như cô có thể hạnh phúc, người như anh có phải cô độc cả đời cũng đáng. Sau khi Lạc An Thần rời khỏi tiệm cafe, anh không về nhà mà chạy thẳng tới tỉnh J. Anh phải tìm người con gái kia để hỏi cho rõ, xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao cô không nói cho anh0biết?
Rốt cuộc cô coi anh là gì chứ? Lúc Sở Lạc Duy và Sở Vi về, Thủy An Lạc vẫn chưa nghỉ ngơi, hai người hơi ngẩn ra rồi chào cô.
“Ôi, sao hôm nay hai đứa lại cùng nhau ra ngoài thế, hiếm thấy thật đấy.” Thủy An Lạc phì cười, “Cậu các con đâu? Không phải ở cùng nhau à?”
“Đang uống dở thì bỏ đi mất, cậu vẫn chưa về ạ?” Sở Vị thắc mắc hỏi.
“Còn phải hỏi nữa5à? Chắc chắn là đi tìm mợ trẻ rồi.” Sở Lạc Duy phất tay mình, tính lên lầu nghỉ ngơi.
Sở Vi cũng vội quay về phòng mình, “Cô nghỉ ngơi sớm đi ạ, con đi nghỉ đấy.” “Này..“ Thủy An Lạc không gọi người lại được, nhưng lại nghe thấy câu nói của Sở Lạc Duy.
Mọ tré?
Đi tìm cô gái Hạ Tinh kia rồi?
“Sở Vi, Sở Lạc Duy..” Thủy An Lạc không gọi được ai, chỉ cảm thấy chuyện này4không đáng tin chút nào. Thủy An Lạc đi lên lầu, Sở Ninh Dực đang ngồi trên giường đọc sách, cô đặt cốc nước xuống cạnh tay anh, nói: “Thằng nhóc Lạc An Thần kia đi tìm Hạ Tinh rồi.” Sở Ninh Dực cầm nước lên uống một ngụm rồi mới nói: “Không giải quyết được chuyện này, nút thắt này sẽ ở trong lòng nó cả đời, không bằng cứ để nó tự giải quyết đi.”
Thủy An Lạc “hừ”9một tiếng, vén chăn lên nằm xuống cạnh anh, “Nếu mẹ em biết chuyện này, không biết sẽ sao nữa đấy. Anh nói xem khi đó tại sao Hạ Tinh lại lấy tiền của mẹ em chứ? Mẹ em nói, là Hạ Tinh tự tới tìm bà ấy đòi tiền.”
“Làm sao mà anh biết được, anh cũng đâu phải con bé” Sở Ninh Dực đáp lại, anh buông sách xuống rồi với tay tắt đèn, ôm Thủy An Lạc vào lòng, “Thôi chúng ta cứ là khán giả xem kịch hay đi vậy.” Thủy An Lạc thở dài, sự bình tĩnh của ông xã nhà cô người bình thường thật sự không thể học được đâu.
“Haiz, trên đời này có chuyện gì là chuyện gấp của anh không hả?” Thủy An Lạc không phục hỏi. “Chuyện của em.” Sở Ninh Dực nói rồi ẩn đầu cô vào ngực mình, “Ngủ đi, buồn ngủ lắm rồi.” Thủy An Lạc khẽ cười, vòng tay ôm lấy hông anh, vui vẻ ngủ thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, Sở Lạc Nhất mơ màng rời giường pha sữa, đặt vào miệng con. Tiểu Quỷ Quỷ vốn đang ôm bình sữa bú, Sở Lạc Nhất ngáp một cái, lại mơ mơ màng màng đi ra ngoài gõ cửa phòng bên.
Vì Triệu Khả quấy nên Triệu Hân Hân đã tỉnh dậy từ sớm. Triệu Hân Hân ôm Triệu Khả đang khóc lóc ầm ĩ ra ngoài mở cửa, rồi lại vội vàng quay lại mặc quần áo cho bé con.
Sở Lạc NHất đi tới pha sữa cho Sở Khả, thấy Triệu Hân Hân cứ lóng ngóng tay chân, “ở nhà chắc toàn Sở Vi trông con hả?”
Triệu Hân Hân khóc không ra nước mắt. Cô nhận lấy bình sữa mà Sở Lạc Nhất đã pha xong, cảm ơn rồi cẩn thận thử qua nhiệt độ, sau đó mới đặt vào miệng con trai, thằng nhóc này có ăn rồi lập tức quên cả khóc, thở hổn hển vừa bú sữa vừa nhìn mẹ mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook