Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-295
Chương 295: MỢ TRẺ? [7]
Dưới ánh trăng sáng, tuy người đàn ông trước mặt anh đang ngồi trên xe lăn nhưng lại khiến người ta không thể khinh nhờn, cho nên anh bước nhanh hơn, đẩy xe lăn hộ cho anh ta.
“Cảm ơn.” Bách Sinh cười cảm ơn.
Tiệm cafe rất gần, lúc này đã không còn ai nữa.
Cho nên lúc họ vào, ngay đến phục vụ trông cũng đã buồn ngủ lắm rồi, khi thấy Bách Sinh họ lại tỉnh táo lên không ít, đi tới nói: “Anh Bách, anh tới rồi đấy à? Sao hôm nay3cô Bách không tới thế?”
“Đi công tác mất rồi, vẫn như cũ nhé.” Bách Sinh cười đáp, sau đó nhìn Lạc An Thần, “Tôi không biết khẩu vị của cậu Lạc, nhưng quên mất rồi, lần nào tôi với Hạ Tinh tới đây cũng gọi như vậy hết.”
Lạc An Thần sững lại, gượng cười.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lạc An Thần mới thật sự đánh giá Bách Sinh.
Trông vẻ ngoài của Bách Sinh không tính là đẹp, nhưng lại khiến người ta nhìn có cảm giác dễ chịu. Kiểu dễ chịu y0hệt như Hạ Tinh vậy. Cafe được đưa lên, một tách cappuccino và một tách cafe đen.
Lạc An Thần thấy phục vụ để tách cappuccino xuống trước mặt Bách Sinh, còn để tách cafe kia xuống trước mặt mình.
Đây là vị mà anh thích nhất, mà cappuccino là vị mà Hạ Tinh thích nhất. Giây phút Bách Sinh trông thấy sắc mặt của Lạc An Thần thay đổi, anh ta đã biết mình đoán đúng rồi. “Tôi vẫn luôn rất tò mò, một cô gái như Hạ Tinh sao có thể thích cafe5đen được, xem ra là vì cậu thích.” Bách Sinh nói, nụ cười có chút chua chát.
“Cô ấy thích cappuccino.” Lạc An Thần nhàn nhạt đáp.
Bách Sinh khẽ nhấp một ngụm, “Tôi biết.” Cho nên anh mới uống thay cô vị cô yêu thích. Lạc An Thần cũng nhìn ra điểm này, cho nên sắc mặt mới hơi sầm xuống.
“Có một số chuyện, tôi nghĩ là tôi nên nói rõ cho cậu biết.” Bách Sinh nói rồi đặt tách cafe xuống. Lạc An Thần nhìn về phía anh ta.
“Ba năm trước, xưởng thuốc4của gia đình Hạ Tinh bị tra ra việc bán thuốc giả, Hạ Tinh mới phải về nước gấp. Chắc tại cô ấy cảm thấy cô ấy không xứng với cậu, gia thế nhà cậu hiển hách, còn cô ấy lại tự ti, cho rằng bản thân chỉ là con gái của một người bán thuốc giả. Mà khi ấy, cô ấy kết hôn với tôi chỉ vì đó là điều kiện để ba
mẹ tôi không kiện ba cô ấy.” Bách Sinh vừa nói vừa nhìn bàn tay đang siết chặt tách cafe9của Lạc An Thần, anh ta hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Hạ Tinh chỉ có một người cha, cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác, cho nên lúc đó cô ấy chỉ còn cách lấy một - kẻ tàn - tật - như - tôi.”
“Vậy anh thì sao? Tại sao anh lại muốn lấy cô ấy?” Lạc An thần đập mạnh lên bàn, nhìn anh ta bằng ánh mắt phẫn nộ. Bách Sinh cũng không giận vì sự bất lịch sự của anh, “Tôi thích cô ấy, đã thích rất nhiều năm rồi, nhưng tôi không ngờ sau khi cô ấy ra nước ngoài lại thích người khác.” Bách Sinh cười buồn. “Anh không xứng.” Lạc An Thần tức giận quát, “Các người dùng thủ đoạn như vậy để ép buộc một cô gái
mười tám tuổi, thật sự không sợ gặp báo ứng hả?” “Hiện tại không phải gia đình tôi đã gặp báo ứng rồi đấy sao?” Bách Sinh cười nói, làm như hoàn toàn không thấy dáng vẻ tức giận của anh, “Hôm nay tôi nói với cậu những lời này, không phải là vì tôi muốn từ bỏ mà vì có như vậy tôi mới có thể cạnh tranh công bằng với cậu được. Tuy hai chân của tôi tàn tật, nhưng tôi nghĩ tôi yêu cô ấy hơn cậu nhiều.” “Không thể nào!” Lạc An Thần kiên định nói, “Tuyệt đối không có khả năng đó đâu.”
Bách Sinh nhìn người đã bỏ đi, khóe miệng khẽ cong lên, lại vuốt ve tách cappuccino trong tay, “Tiểu Phương, lấy cho tôi một tách cafe đen nóng đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Dưới ánh trăng sáng, tuy người đàn ông trước mặt anh đang ngồi trên xe lăn nhưng lại khiến người ta không thể khinh nhờn, cho nên anh bước nhanh hơn, đẩy xe lăn hộ cho anh ta.
“Cảm ơn.” Bách Sinh cười cảm ơn.
Tiệm cafe rất gần, lúc này đã không còn ai nữa.
Cho nên lúc họ vào, ngay đến phục vụ trông cũng đã buồn ngủ lắm rồi, khi thấy Bách Sinh họ lại tỉnh táo lên không ít, đi tới nói: “Anh Bách, anh tới rồi đấy à? Sao hôm nay3cô Bách không tới thế?”
“Đi công tác mất rồi, vẫn như cũ nhé.” Bách Sinh cười đáp, sau đó nhìn Lạc An Thần, “Tôi không biết khẩu vị của cậu Lạc, nhưng quên mất rồi, lần nào tôi với Hạ Tinh tới đây cũng gọi như vậy hết.”
Lạc An Thần sững lại, gượng cười.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lạc An Thần mới thật sự đánh giá Bách Sinh.
Trông vẻ ngoài của Bách Sinh không tính là đẹp, nhưng lại khiến người ta nhìn có cảm giác dễ chịu. Kiểu dễ chịu y0hệt như Hạ Tinh vậy. Cafe được đưa lên, một tách cappuccino và một tách cafe đen.
Lạc An Thần thấy phục vụ để tách cappuccino xuống trước mặt Bách Sinh, còn để tách cafe kia xuống trước mặt mình.
Đây là vị mà anh thích nhất, mà cappuccino là vị mà Hạ Tinh thích nhất. Giây phút Bách Sinh trông thấy sắc mặt của Lạc An Thần thay đổi, anh ta đã biết mình đoán đúng rồi. “Tôi vẫn luôn rất tò mò, một cô gái như Hạ Tinh sao có thể thích cafe5đen được, xem ra là vì cậu thích.” Bách Sinh nói, nụ cười có chút chua chát.
“Cô ấy thích cappuccino.” Lạc An Thần nhàn nhạt đáp.
Bách Sinh khẽ nhấp một ngụm, “Tôi biết.” Cho nên anh mới uống thay cô vị cô yêu thích. Lạc An Thần cũng nhìn ra điểm này, cho nên sắc mặt mới hơi sầm xuống.
“Có một số chuyện, tôi nghĩ là tôi nên nói rõ cho cậu biết.” Bách Sinh nói rồi đặt tách cafe xuống. Lạc An Thần nhìn về phía anh ta.
“Ba năm trước, xưởng thuốc4của gia đình Hạ Tinh bị tra ra việc bán thuốc giả, Hạ Tinh mới phải về nước gấp. Chắc tại cô ấy cảm thấy cô ấy không xứng với cậu, gia thế nhà cậu hiển hách, còn cô ấy lại tự ti, cho rằng bản thân chỉ là con gái của một người bán thuốc giả. Mà khi ấy, cô ấy kết hôn với tôi chỉ vì đó là điều kiện để ba
mẹ tôi không kiện ba cô ấy.” Bách Sinh vừa nói vừa nhìn bàn tay đang siết chặt tách cafe9của Lạc An Thần, anh ta hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Hạ Tinh chỉ có một người cha, cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác, cho nên lúc đó cô ấy chỉ còn cách lấy một - kẻ tàn - tật - như - tôi.”
“Vậy anh thì sao? Tại sao anh lại muốn lấy cô ấy?” Lạc An thần đập mạnh lên bàn, nhìn anh ta bằng ánh mắt phẫn nộ. Bách Sinh cũng không giận vì sự bất lịch sự của anh, “Tôi thích cô ấy, đã thích rất nhiều năm rồi, nhưng tôi không ngờ sau khi cô ấy ra nước ngoài lại thích người khác.” Bách Sinh cười buồn. “Anh không xứng.” Lạc An Thần tức giận quát, “Các người dùng thủ đoạn như vậy để ép buộc một cô gái
mười tám tuổi, thật sự không sợ gặp báo ứng hả?” “Hiện tại không phải gia đình tôi đã gặp báo ứng rồi đấy sao?” Bách Sinh cười nói, làm như hoàn toàn không thấy dáng vẻ tức giận của anh, “Hôm nay tôi nói với cậu những lời này, không phải là vì tôi muốn từ bỏ mà vì có như vậy tôi mới có thể cạnh tranh công bằng với cậu được. Tuy hai chân của tôi tàn tật, nhưng tôi nghĩ tôi yêu cô ấy hơn cậu nhiều.” “Không thể nào!” Lạc An Thần kiên định nói, “Tuyệt đối không có khả năng đó đâu.”
Bách Sinh nhìn người đã bỏ đi, khóe miệng khẽ cong lên, lại vuốt ve tách cappuccino trong tay, “Tiểu Phương, lấy cho tôi một tách cafe đen nóng đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook