Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-297
Chương 297: MỢ TRẺ? [9]
”Thôi để mình trông thằng bé cho, cậu đi ngủ một lát đi, đêm qua chắc không ngủ đúng không, quầng mắt đen hết cả lại rồi kìa.” Sở Lạc Nhất nói xong lại sờ sờ tay của Sở Khả.
“Không cần đâu, không phải hôm nay cậu còn phải đi đón học sinh nữa à? Giao cho Kiều Vị3Nhã thì mình sợ cậu ấy sẽ coi con mình là đồ chơi mất.” Triệu Hân Hân nhất quyết không tán thành.
Sở Lạc Nhất phụt cười, “Thế chờ mình đi đón học sinh về rồi cậu ngủ vậy.” “Ừ đi đi, mình phải đi hầu vị tổ tông này tiếp đây.” Triệu Hân Hân nói xong nhìn Sở Lạc0Nhất đi ra ngoài.
Lúc Sở Lạc Nhất quay về phòng mình, Tiểu Quỷ Quỷ đã uống sữa xong, nhưng vẫn đang ôm bình sữa ngủ, có thể thấy hôm qua bị mệt thật rồi.
Kiều Vị Nhã lăn lộn hai vòng, ngáp ngáp nhìn Sở Lạc Nhất nói: “Sao chị dậy sớm thế?” “Đi xem Hân Hân xem thế nào,5Sở Khả cứ quấy suốt.” Sở Lạc Nhất nói xong liền bế con trai dậy, “Được rồi, không ngủ nữa.”
“Ứ, ngủ ngủ. “Tiểu Quỷ Quỷ vặn vẹo người, nằm lên vai mẹ ngủ tiếp. “Làm mẹ thật kinh khủng.” Kiều Vị Nhã kéo chăn ngủ tiếp, quả nhiên FA vẫn là tốt nhất, muốn ngủ đến lúc nào thì4ngủ, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện sẽ có một sinh vật bé nhỏ khóc quấy. Sợ Lạc Nhất “hừ” một tiếng. Cô chờ ngày Kiều Vĩ Nhã làm mẹ đấy. Sở Lạc Nhất bể con trai đi đánh răng rửa mặt, Kiều Vị Nhã liền ngồi bật dậy, sau đó với điện thoại đăng trạng thái.
[Cảnh giác!9Tuyệt đối đừng lối các mẹ có con nhỏ ra ngoài, sẽ khiến bạn nghi ngờ cuộc đời này đấy.] Kiều Vi Nhã nói xong lại nằm ra ngủ tiếp. Sở Lạc Duy là người nhìn thấy dòng trạng thái này đầu tiên, vì không có vợ ở bên nên anh không hề ngủ ngon chút nào. [Sở Lạc Duy: Nghi ngờ cuộc đời?] Kiều Vi Nhã nghe thấy tiếng điện thoại rung, a một tiếng, cầm điện thoại lên xem. Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đã đánh răng rửa mặt xong, cũng tỉnh táo hơn một chút, nghe thấy tiếng của bác gái liền chớp mắt nhìn mẹ, “Bác bị điên rồi ạ?”
“Ừ bị điên rồi đấy, giờ con đừng chơi với bác con nữa.” Sở Lạc Nhất nói với con trai rồi bế nhóc xuống khỏi bệ đã, “Lát con chơi với bác nhé, mẹ ra ngoài một lát.” Tiểu Quỷ Quỷ sợ hãi, mẹ ơi mẹ bị mất trí nhớ đấy à? Mẹ vừa bảo con đừng chơi với bác cơ mà!
Sao giờ mẹ lại ném con cho bác rồi!
Mẹ chắc chắn là mẹ ruột, không phải mẹ đang đùa đấy chứ? Sợ Lạc Nhất thấy con trai mình trợn tròn mắt, khẽ bật cười, xoa đầu nhóc, “Ra ngoài trước đi, mẹ đánh răng rửa mặt đã.”
Tiểu Quỷ Quỷ gật đầu, chắp tay sau lưng chạy ra ngoài. Kiều Vị Nhã cầm điện thoại lên xem, rồi lại nằm sấp xuống. Lúc này cô mới mở mắt, mà Tiểu Quỷ Quỷ cũng đã bò tới bên cạnh cô.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ừm, nghi ngờ cuộc đời, giờ trên lưng em còn đang có sinh vật khiến em có cảm giác nghi ngờ cuộc đời đây này.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hai người phụ nữ biến thái này, sáu giờ đã dạy cho con uống sữa, đúng là không thể khủng bố hơn được nữa rồi!] [Sở Lạc Duy: ...]
Sở Lạc Duy dựa vào giường, nhìn tin nhắn Kiều Vi Nhã gửi tới. Đối với một cô gái tám chín giờ rời giường vẫn còn cảm thấy sớm như Kiều Vị Nhã thì đó đúng là cực hình thật.
[Sở Lạc Duy: Nói em nghe chuyện này, cậu tới khu nghỉ dưỡng rồi đấy.]
[Tiếu Bất Điểm là nữ vương: What, cái quần gì vậy?] Kiều Vi Nhã sợ đến mức câu cửa miệng kinh điển của Sở Lạc Nhất cũng phun ra luôn. “Bao Đậu, Bao Rau nói cậu qua đây kìa.” Kiều Vị Nhã quăng vật mềm nào đó trên lưng của mình xuống giường, lớn tiếng nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
”Thôi để mình trông thằng bé cho, cậu đi ngủ một lát đi, đêm qua chắc không ngủ đúng không, quầng mắt đen hết cả lại rồi kìa.” Sở Lạc Nhất nói xong lại sờ sờ tay của Sở Khả.
“Không cần đâu, không phải hôm nay cậu còn phải đi đón học sinh nữa à? Giao cho Kiều Vị3Nhã thì mình sợ cậu ấy sẽ coi con mình là đồ chơi mất.” Triệu Hân Hân nhất quyết không tán thành.
Sở Lạc Nhất phụt cười, “Thế chờ mình đi đón học sinh về rồi cậu ngủ vậy.” “Ừ đi đi, mình phải đi hầu vị tổ tông này tiếp đây.” Triệu Hân Hân nói xong nhìn Sở Lạc0Nhất đi ra ngoài.
Lúc Sở Lạc Nhất quay về phòng mình, Tiểu Quỷ Quỷ đã uống sữa xong, nhưng vẫn đang ôm bình sữa ngủ, có thể thấy hôm qua bị mệt thật rồi.
Kiều Vị Nhã lăn lộn hai vòng, ngáp ngáp nhìn Sở Lạc Nhất nói: “Sao chị dậy sớm thế?” “Đi xem Hân Hân xem thế nào,5Sở Khả cứ quấy suốt.” Sở Lạc Nhất nói xong liền bế con trai dậy, “Được rồi, không ngủ nữa.”
“Ứ, ngủ ngủ. “Tiểu Quỷ Quỷ vặn vẹo người, nằm lên vai mẹ ngủ tiếp. “Làm mẹ thật kinh khủng.” Kiều Vị Nhã kéo chăn ngủ tiếp, quả nhiên FA vẫn là tốt nhất, muốn ngủ đến lúc nào thì4ngủ, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện sẽ có một sinh vật bé nhỏ khóc quấy. Sợ Lạc Nhất “hừ” một tiếng. Cô chờ ngày Kiều Vĩ Nhã làm mẹ đấy. Sở Lạc Nhất bể con trai đi đánh răng rửa mặt, Kiều Vị Nhã liền ngồi bật dậy, sau đó với điện thoại đăng trạng thái.
[Cảnh giác!9Tuyệt đối đừng lối các mẹ có con nhỏ ra ngoài, sẽ khiến bạn nghi ngờ cuộc đời này đấy.] Kiều Vi Nhã nói xong lại nằm ra ngủ tiếp. Sở Lạc Duy là người nhìn thấy dòng trạng thái này đầu tiên, vì không có vợ ở bên nên anh không hề ngủ ngon chút nào. [Sở Lạc Duy: Nghi ngờ cuộc đời?] Kiều Vi Nhã nghe thấy tiếng điện thoại rung, a một tiếng, cầm điện thoại lên xem. Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đã đánh răng rửa mặt xong, cũng tỉnh táo hơn một chút, nghe thấy tiếng của bác gái liền chớp mắt nhìn mẹ, “Bác bị điên rồi ạ?”
“Ừ bị điên rồi đấy, giờ con đừng chơi với bác con nữa.” Sở Lạc Nhất nói với con trai rồi bế nhóc xuống khỏi bệ đã, “Lát con chơi với bác nhé, mẹ ra ngoài một lát.” Tiểu Quỷ Quỷ sợ hãi, mẹ ơi mẹ bị mất trí nhớ đấy à? Mẹ vừa bảo con đừng chơi với bác cơ mà!
Sao giờ mẹ lại ném con cho bác rồi!
Mẹ chắc chắn là mẹ ruột, không phải mẹ đang đùa đấy chứ? Sợ Lạc Nhất thấy con trai mình trợn tròn mắt, khẽ bật cười, xoa đầu nhóc, “Ra ngoài trước đi, mẹ đánh răng rửa mặt đã.”
Tiểu Quỷ Quỷ gật đầu, chắp tay sau lưng chạy ra ngoài. Kiều Vị Nhã cầm điện thoại lên xem, rồi lại nằm sấp xuống. Lúc này cô mới mở mắt, mà Tiểu Quỷ Quỷ cũng đã bò tới bên cạnh cô.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ừm, nghi ngờ cuộc đời, giờ trên lưng em còn đang có sinh vật khiến em có cảm giác nghi ngờ cuộc đời đây này.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hai người phụ nữ biến thái này, sáu giờ đã dạy cho con uống sữa, đúng là không thể khủng bố hơn được nữa rồi!] [Sở Lạc Duy: ...]
Sở Lạc Duy dựa vào giường, nhìn tin nhắn Kiều Vi Nhã gửi tới. Đối với một cô gái tám chín giờ rời giường vẫn còn cảm thấy sớm như Kiều Vị Nhã thì đó đúng là cực hình thật.
[Sở Lạc Duy: Nói em nghe chuyện này, cậu tới khu nghỉ dưỡng rồi đấy.]
[Tiếu Bất Điểm là nữ vương: What, cái quần gì vậy?] Kiều Vi Nhã sợ đến mức câu cửa miệng kinh điển của Sở Lạc Nhất cũng phun ra luôn. “Bao Đậu, Bao Rau nói cậu qua đây kìa.” Kiều Vị Nhã quăng vật mềm nào đó trên lưng của mình xuống giường, lớn tiếng nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com