Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-298
Chương 298: MỢ NHỎ? [10]
“What? Cái quái gì vậy??” Sở Lạc Nhất bước ra khỏi phòng tắm: “Cậu út tới đây làm gì?”
“Em không biết, Bao Rau chưa nói, chỉ nói là cậu út qua chỗ khu nghỉ dưỡng thôi, chẳng phải3mợ nhỏ đang ở đó sao?” Kiều Vi Nhã tò mò nói.
Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng của mình. Cô cảm thấy cậu út thật không đáng tin cậy, bọn cô còn chưa được gặp mợ nhỏ0mà sao cậu út đã chạy tới đây rồi? Như vậy bọn cô chạy đi tìm người kiểu gì nữa? Mà lúc này ở khu nghỉ dưỡng, các công nhân đã ăn sáng xong đang chuẩn bị làm5việc.
Quy mô của khu nghỉ dưỡng cũng đã được hoạch định đầu vào đấy, một khách sạn theo kiểu lâu đài, phía trước khách sạn được trang trí bằng suối phun nước, Sở Lạc Nhất thiết kế dựa4theo suối phun của đảo Kim Cương.
Hiện giờ đang trong giai đoạn gấp rút thi công. Lúc Lạc An Thần chạy đến nơi, Hạ Tinh đang bàn với các nhà thiết kế về tiến trình tiếp theo của9công trình.
Sau khi xuống xe, Lạc An Thần chỉ dám đứng yên ở đó chứ không dám tới gần. Hạ Tinh đội mũ bảo hiểm. Bộ đồ công nhân cô đang mặc khiến dáng người mảnh khảnh của cô càng lộ rõ hơn.
Cô thật sự rất gầy, anh cũng biết cuộc sống của cô tại nhà họ Bách chẳng dễ dàng gì, trừ Bách Sinh ra thì người nhà họ Bách chẳng ai thích cô cả, chịu để Bách Sinh cưới cô về cũng chỉ vì Bách Sinh là một kẻ tàn tật.
Đây là lần đầu tiên Lạc An Thần thấy Hạ Tinh trong lúc làm việc, thái độ của cô rất nghiêm túc.
Lúc đám Kiều Vị Nhã chạy tới, Lạc An Thần vẫn đang tựa vào xe không dám bước qua.
Sở Lạc Nhất phải đi nhận học sinh cho nên lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang phải ở cùng bác gái “dở hơi” của mình, chứng tỏ cái mạng nhỏ của nhóc đang gặp nguy hiểm, thế cho nên khi Tiểu Quỷ Quỷ thấy Lạc An Thần thật sự mừng muốn điên luôn. “Ông trẻ! Ông trẻ!” Từ xa, Tiểu Quỷ Quỷ đã lớn tiếng gào thét.
Lạc An Thần: “...”
Anh có thể phản đối cái cách gọi này được không? Không đợi Lạc An Thần kịp phản đối, Tiểu Quỷ Quỷ đã nhào tới bên cạnh anh rồi giang tay, cười híp mắt ôm chặt lấy cổ của anh: “Sao ông trẻ lại tới đây thể ạ?”
“Tiểu Quỷ Quỷ, gọi anh, về sau phải gọi là anh nhớ chưa?” Lạc An Thần nghiêm trang nói. Kiều Vi Nhã “hờ” một tiếng: “Cậu nói câu đó mà không cảm thấy ngại à?”
Bọn họ đang nói chuyện, đám người Hạ Tinh đúng cách đó cũng xa cũng nhìn lại.
Hạ Tinh đang nắm bản thiết kế liền khựng lại một chút, mấy lãnh đạo chạy qua thấy Kiều Vị Nhã vội vàng nói: “Sao cô Sở lại tới đây thế này? Tới thị sát công việc sao? Hiện giờ tiến độ vẫn rất nhanh chóng, chắc chắn có thể hoàn thành trong vòng nửa năm!”
Kiều Vị Nhã cười tủm tỉm gật đầu, sau đó hướng theo tầm mắt của Lạc An Thần nhìn về phía nhà thiết kế nữ duy nhất, trước đây cô không chú ý tới.
“Sao trước đây tôi chưa từng thấy nhà thiết kế kia nhỉ?” Kiều Vi Nhã chỉ tay về phía Hạ Tinh. “Cô nói Hạ Tinh sao? Thứ bảy cuối tuần cô ấy phải về chăm sóc chồng của mình.” Tổng thiết kế nói: “Lần nào cô Sở tới cũng không khéo, đều là lúc cô ấy vừa đi.” Kiều Vị Nhã khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Lạc An Thần còn đang không nỡ thu lại ánh mắt, cô bĩu môi: “Tôi cũng không biết là bên các anh còn có con gái đấy, không bằng gọi cô ấy qua đây đi, tôi có chút vấn đề muốn hỏi cô ấy.”
“Kiều Vị Nhã! Cháu làm cái gì đấy?” Lạc An Thần trầm giọng nói.
Kiều Vi Nhã chậc chậc lưỡi hai tiếng nhìn bộ dạng lo lắng của ai kia, cô còn chưa làm gì mà cái người này đã lo lắng thành như vậy rồi.
Kiều Vị Nhã giật giật khóe mắt rồi cười toe toét, vỗ vỗ bả vai của Lạc An Thần: “Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, cháu chỉ tò mò chút chuyện thôi ấy mà.”
Tổng thiết kế bước qua, tìm Hạ Tinh nói cái gì đó khiến cô quay đầu lại, nhưng không đi tới ngay lập tức.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“What? Cái quái gì vậy??” Sở Lạc Nhất bước ra khỏi phòng tắm: “Cậu út tới đây làm gì?”
“Em không biết, Bao Rau chưa nói, chỉ nói là cậu út qua chỗ khu nghỉ dưỡng thôi, chẳng phải3mợ nhỏ đang ở đó sao?” Kiều Vi Nhã tò mò nói.
Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng của mình. Cô cảm thấy cậu út thật không đáng tin cậy, bọn cô còn chưa được gặp mợ nhỏ0mà sao cậu út đã chạy tới đây rồi? Như vậy bọn cô chạy đi tìm người kiểu gì nữa? Mà lúc này ở khu nghỉ dưỡng, các công nhân đã ăn sáng xong đang chuẩn bị làm5việc.
Quy mô của khu nghỉ dưỡng cũng đã được hoạch định đầu vào đấy, một khách sạn theo kiểu lâu đài, phía trước khách sạn được trang trí bằng suối phun nước, Sở Lạc Nhất thiết kế dựa4theo suối phun của đảo Kim Cương.
Hiện giờ đang trong giai đoạn gấp rút thi công. Lúc Lạc An Thần chạy đến nơi, Hạ Tinh đang bàn với các nhà thiết kế về tiến trình tiếp theo của9công trình.
Sau khi xuống xe, Lạc An Thần chỉ dám đứng yên ở đó chứ không dám tới gần. Hạ Tinh đội mũ bảo hiểm. Bộ đồ công nhân cô đang mặc khiến dáng người mảnh khảnh của cô càng lộ rõ hơn.
Cô thật sự rất gầy, anh cũng biết cuộc sống của cô tại nhà họ Bách chẳng dễ dàng gì, trừ Bách Sinh ra thì người nhà họ Bách chẳng ai thích cô cả, chịu để Bách Sinh cưới cô về cũng chỉ vì Bách Sinh là một kẻ tàn tật.
Đây là lần đầu tiên Lạc An Thần thấy Hạ Tinh trong lúc làm việc, thái độ của cô rất nghiêm túc.
Lúc đám Kiều Vị Nhã chạy tới, Lạc An Thần vẫn đang tựa vào xe không dám bước qua.
Sở Lạc Nhất phải đi nhận học sinh cho nên lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang phải ở cùng bác gái “dở hơi” của mình, chứng tỏ cái mạng nhỏ của nhóc đang gặp nguy hiểm, thế cho nên khi Tiểu Quỷ Quỷ thấy Lạc An Thần thật sự mừng muốn điên luôn. “Ông trẻ! Ông trẻ!” Từ xa, Tiểu Quỷ Quỷ đã lớn tiếng gào thét.
Lạc An Thần: “...”
Anh có thể phản đối cái cách gọi này được không? Không đợi Lạc An Thần kịp phản đối, Tiểu Quỷ Quỷ đã nhào tới bên cạnh anh rồi giang tay, cười híp mắt ôm chặt lấy cổ của anh: “Sao ông trẻ lại tới đây thể ạ?”
“Tiểu Quỷ Quỷ, gọi anh, về sau phải gọi là anh nhớ chưa?” Lạc An Thần nghiêm trang nói. Kiều Vi Nhã “hờ” một tiếng: “Cậu nói câu đó mà không cảm thấy ngại à?”
Bọn họ đang nói chuyện, đám người Hạ Tinh đúng cách đó cũng xa cũng nhìn lại.
Hạ Tinh đang nắm bản thiết kế liền khựng lại một chút, mấy lãnh đạo chạy qua thấy Kiều Vị Nhã vội vàng nói: “Sao cô Sở lại tới đây thế này? Tới thị sát công việc sao? Hiện giờ tiến độ vẫn rất nhanh chóng, chắc chắn có thể hoàn thành trong vòng nửa năm!”
Kiều Vị Nhã cười tủm tỉm gật đầu, sau đó hướng theo tầm mắt của Lạc An Thần nhìn về phía nhà thiết kế nữ duy nhất, trước đây cô không chú ý tới.
“Sao trước đây tôi chưa từng thấy nhà thiết kế kia nhỉ?” Kiều Vi Nhã chỉ tay về phía Hạ Tinh. “Cô nói Hạ Tinh sao? Thứ bảy cuối tuần cô ấy phải về chăm sóc chồng của mình.” Tổng thiết kế nói: “Lần nào cô Sở tới cũng không khéo, đều là lúc cô ấy vừa đi.” Kiều Vị Nhã khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Lạc An Thần còn đang không nỡ thu lại ánh mắt, cô bĩu môi: “Tôi cũng không biết là bên các anh còn có con gái đấy, không bằng gọi cô ấy qua đây đi, tôi có chút vấn đề muốn hỏi cô ấy.”
“Kiều Vị Nhã! Cháu làm cái gì đấy?” Lạc An Thần trầm giọng nói.
Kiều Vi Nhã chậc chậc lưỡi hai tiếng nhìn bộ dạng lo lắng của ai kia, cô còn chưa làm gì mà cái người này đã lo lắng thành như vậy rồi.
Kiều Vị Nhã giật giật khóe mắt rồi cười toe toét, vỗ vỗ bả vai của Lạc An Thần: “Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, cháu chỉ tò mò chút chuyện thôi ấy mà.”
Tổng thiết kế bước qua, tìm Hạ Tinh nói cái gì đó khiến cô quay đầu lại, nhưng không đi tới ngay lập tức.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com