Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-306
Chương 306: HÔN LỄ LONG TRỌNG [2]
Kiều Vị Nhã chẳng buồn ngẩng lên mà vẫn cắm đầu vào chơi game: “Anh tới thời kỳ tiền mãn kinh à? Có gì mà không bình thường, chẳng phải rất bình thường đó thôi! Chẳng lẽ anh muốn một trong hai người ngoại tình mới là bình thường?”
Sở Lạc Duy: “...” Nói đến việc ngoại tình này thì đột nhiên Sở Lạc Duy nghĩ đến một việc, đó là3hai người họ còn chưa chính thức kết hôn, chỉ là cầu hôn thành công đã đi thẳng đến cuộc sống vợ chồng rồi.
Cái này có bình thường không?
Hoàn toàn không bình thường chút nào!
Kiều Vị Nhã tập trung chơi game đến mức hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông bên cạnh mình đang suy nghĩ điều gì, bởi vì cô hoàn toàn không ngờ cái chuyện cô0chẳng thèm để ý chút nào mà một người đàn ông con trai như anh lại để ý đến như vậy? Vậy nên Sở Lạc Duy quyết định làm một chuyện, đó là đưa vợ ra ngoài hẹn hò.
Hẹn hò?
Kiều Vị Nhã nghe được câu này thì trượt tay đánh chết nhân vật của Sở Lạc Nhất, sau đó cô cũng không để ý đến Sở Lạc Nhất đang gào5thét ở bên kia mà nhìn về về người đàn ông đứng bên cạnh mình, nói: “Anh zai, anh lên cơn động kinh à?”
“Hình như chúng ta chưa bao giờ hẹn hò bình thường, vậy giờ hẹn hò thì có gì sai?” Sở Lạc Duy nghiêm trang nói: “Đi ăn, đi xem phim rồi đi dạo công viên.”
“Khoan đã, khoan đã! Là kẻ nào đã kích thích anh vậy hả?”4Rốt cuộc Kiều Vi Nhã cũng chịu bỏ điện thoại xuống. Sở Lạc Duy hài lòng, nhìn đi, chẳng phải đã bỏ điện thoại di động xuống rồi đó sao?
“Anh cảm thấy như vậy rất tốt, đằng nào chúng ta cũng chưa bao giờ hẹn hò cả!” Sở Lạc Duy nói rồi lướt qua người cô trèo lên giường, đắp kín chắn định đi ngủ.
Kiều Vị Nhã dứt khoát quăng9điện thoại di động lên bàn, sau đó nói: “Anh zai, anh zai! Anh đừng có ngủ vội, anh có thể nói cho em biết anh đang bị cái gì kích thích không hả? Hai chúng ta mà còn cần phải hẹn hò sao?”
“Vì sao chúng ta lại không cần? Thanh mai trúc mã thì không có quyền được hẹn hò à?” Sở Lạc Duy không hài lòng phản bác.
Kiều Vị Nhã: “...”
Được lắm, nói rất có lý, đương nhiên cô không cách nào phản bác được.
Thế nhưng Kiều Vị Nhã vẫn cảm thấy Sở Lạc Duy bị động kinh rồi, bởi vì bọn họ dường như không cần đến cái gọi là hẹn hò khi mà hầu như cả ngày lẫn đêm họ đều ở bên nhau.
Thế nhưng chuyện Sở Lạc Duy đã quyết thường thì không ai có thể phản đối, vậy nên chuyện hẹn hò cứ như vậy được quyết định.
Người bình thường khi hẹn hò thì phải làm gì? Ăn mặc xinh đẹp ra ngoài, cùng đi xem một bộ phim, ăn một bữa trưa, xế chiều đi dạo công viên, đến tối lại cùng đi ăn một bữa cơm.
Kiều Vị Nhã cảm thấy đi hẹn hò cứ như vậy thật sự quá... ngu. Thế nhưng người đàn ông được xếp vào hàng ngũ tinh anh bên cạnh cô còn cảm thấy như vậy rất thú vị.
Bộ phim điện ảnh gần nhất được công chiếu thật ra là sản phẩm của tập đoàn Sở Thị, cho nên sự thật là bọn họ đã được xem nó từ trước khi nó được công chiếu rồi, hoàn toàn chẳng có gì mới mẻ. Có điều Sở Lạc Duy lại cứ khăng khăng đòi xem, Kiều Vị Nhã chỉ đành cười nhạt rồi nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Lượng khán giả của bộ phim này khá đông. Lúc bọn họ mua được vé cũng chỉ có thể chọn được vé trong góc. “Hay là xem bộ phim khác đi!” Kiều Vị Nhã đề nghị.
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn cô, sau khi suy nghĩ một hồi vẫn quyết định mua vé của hai ghế trong góc: “Ngồi ghế trong góc cũng rất tốt.” Làm chuyện xấu sẽ không bị phát hiện.
Anh trai anh đã dạy thế.
Vậy nên người anh trai quý hóa kia nhìn thì có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất thì trong bụng toàn là mấy thứ đen tối, không đúng đắn thôi.
Kiều Vị Nhã bĩu môi, chụp lại hai vé xem phim rồi đăng lên Wechat.
[Đường đường là một Tổng giám đốc sở hữu toàn bộ rạp chiếu phim lại cứ khăng khăng chen vào một góc để xem phim? Xin hỏi người bị bệnh như vậy có thuốc nào có thể chữa được không?]
Mà dòng trạng thái này vừa vặn được An Hinh Duyệt đang nghỉ ngơi đọc được, cô yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, đúng là là hai anh em, xấu xa y như nhau.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã chẳng buồn ngẩng lên mà vẫn cắm đầu vào chơi game: “Anh tới thời kỳ tiền mãn kinh à? Có gì mà không bình thường, chẳng phải rất bình thường đó thôi! Chẳng lẽ anh muốn một trong hai người ngoại tình mới là bình thường?”
Sở Lạc Duy: “...” Nói đến việc ngoại tình này thì đột nhiên Sở Lạc Duy nghĩ đến một việc, đó là3hai người họ còn chưa chính thức kết hôn, chỉ là cầu hôn thành công đã đi thẳng đến cuộc sống vợ chồng rồi.
Cái này có bình thường không?
Hoàn toàn không bình thường chút nào!
Kiều Vị Nhã tập trung chơi game đến mức hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông bên cạnh mình đang suy nghĩ điều gì, bởi vì cô hoàn toàn không ngờ cái chuyện cô0chẳng thèm để ý chút nào mà một người đàn ông con trai như anh lại để ý đến như vậy? Vậy nên Sở Lạc Duy quyết định làm một chuyện, đó là đưa vợ ra ngoài hẹn hò.
Hẹn hò?
Kiều Vị Nhã nghe được câu này thì trượt tay đánh chết nhân vật của Sở Lạc Nhất, sau đó cô cũng không để ý đến Sở Lạc Nhất đang gào5thét ở bên kia mà nhìn về về người đàn ông đứng bên cạnh mình, nói: “Anh zai, anh lên cơn động kinh à?”
“Hình như chúng ta chưa bao giờ hẹn hò bình thường, vậy giờ hẹn hò thì có gì sai?” Sở Lạc Duy nghiêm trang nói: “Đi ăn, đi xem phim rồi đi dạo công viên.”
“Khoan đã, khoan đã! Là kẻ nào đã kích thích anh vậy hả?”4Rốt cuộc Kiều Vi Nhã cũng chịu bỏ điện thoại xuống. Sở Lạc Duy hài lòng, nhìn đi, chẳng phải đã bỏ điện thoại di động xuống rồi đó sao?
“Anh cảm thấy như vậy rất tốt, đằng nào chúng ta cũng chưa bao giờ hẹn hò cả!” Sở Lạc Duy nói rồi lướt qua người cô trèo lên giường, đắp kín chắn định đi ngủ.
Kiều Vị Nhã dứt khoát quăng9điện thoại di động lên bàn, sau đó nói: “Anh zai, anh zai! Anh đừng có ngủ vội, anh có thể nói cho em biết anh đang bị cái gì kích thích không hả? Hai chúng ta mà còn cần phải hẹn hò sao?”
“Vì sao chúng ta lại không cần? Thanh mai trúc mã thì không có quyền được hẹn hò à?” Sở Lạc Duy không hài lòng phản bác.
Kiều Vị Nhã: “...”
Được lắm, nói rất có lý, đương nhiên cô không cách nào phản bác được.
Thế nhưng Kiều Vị Nhã vẫn cảm thấy Sở Lạc Duy bị động kinh rồi, bởi vì bọn họ dường như không cần đến cái gọi là hẹn hò khi mà hầu như cả ngày lẫn đêm họ đều ở bên nhau.
Thế nhưng chuyện Sở Lạc Duy đã quyết thường thì không ai có thể phản đối, vậy nên chuyện hẹn hò cứ như vậy được quyết định.
Người bình thường khi hẹn hò thì phải làm gì? Ăn mặc xinh đẹp ra ngoài, cùng đi xem một bộ phim, ăn một bữa trưa, xế chiều đi dạo công viên, đến tối lại cùng đi ăn một bữa cơm.
Kiều Vị Nhã cảm thấy đi hẹn hò cứ như vậy thật sự quá... ngu. Thế nhưng người đàn ông được xếp vào hàng ngũ tinh anh bên cạnh cô còn cảm thấy như vậy rất thú vị.
Bộ phim điện ảnh gần nhất được công chiếu thật ra là sản phẩm của tập đoàn Sở Thị, cho nên sự thật là bọn họ đã được xem nó từ trước khi nó được công chiếu rồi, hoàn toàn chẳng có gì mới mẻ. Có điều Sở Lạc Duy lại cứ khăng khăng đòi xem, Kiều Vị Nhã chỉ đành cười nhạt rồi nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Lượng khán giả của bộ phim này khá đông. Lúc bọn họ mua được vé cũng chỉ có thể chọn được vé trong góc. “Hay là xem bộ phim khác đi!” Kiều Vị Nhã đề nghị.
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn cô, sau khi suy nghĩ một hồi vẫn quyết định mua vé của hai ghế trong góc: “Ngồi ghế trong góc cũng rất tốt.” Làm chuyện xấu sẽ không bị phát hiện.
Anh trai anh đã dạy thế.
Vậy nên người anh trai quý hóa kia nhìn thì có vẻ nghiêm túc nhưng thực chất thì trong bụng toàn là mấy thứ đen tối, không đúng đắn thôi.
Kiều Vị Nhã bĩu môi, chụp lại hai vé xem phim rồi đăng lên Wechat.
[Đường đường là một Tổng giám đốc sở hữu toàn bộ rạp chiếu phim lại cứ khăng khăng chen vào một góc để xem phim? Xin hỏi người bị bệnh như vậy có thuốc nào có thể chữa được không?]
Mà dòng trạng thái này vừa vặn được An Hinh Duyệt đang nghỉ ngơi đọc được, cô yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, đúng là là hai anh em, xấu xa y như nhau.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com