Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-308
Chương 308: HÔN LỄ LONG TRỌNG[4]
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, anh Hai của sở Vi làm việc trong ngành đầu tư, mà một trong số những
người lên kế hoạch cho tài liệu này được đề tên Lâm Gia Vĩ - anh Hai của anh. Nhưng anh Hai lại chưa từng nói với anh chuyện này. Tuy rằng bây giờ anh không còn nhiều liên hệ với nhà họ Lâm, nhưng vẫn thỉnh thoảng liên lạc với anh Hai, rõ ràng có thể thấy anh Hai của anh không có ý định 'đi cửa sau“.”3Anh Hai của anh vẫn kiêu ngạo như ngày nào.
“Anh cười gì vậy?“.
“Anh Hai đến thành phố A rồi, tối nay mời anh ấy ăn cơm đi.” Sở Vi nói, xem kỹ tập tài liệu đầu tư này một lần nữa. Anh và Lâm Gia Vĩ vốn là anh em sinh đôi cùng trứng, anh có IQ cao đến giật mình, tất nhiên Lâm Gia Vĩ cũng không thể kém cỏi được.
Triệu Hân Hân không có nhiều thiện cảm với người nhà họ Lâm, nhưng nếu là Lâm Gia Vĩ,0tạm coi như chấp nhận được.
Từ khi biết Sở Vi kết hôn với cô, người nhà họ Lâm dăm hôm ba bữa lại đòi tiền Sở Vi. Triệu Hân Hân không thiếu chút tiền ấy, cho tiền người già cả cũng là chuyện nên làm thôi, nhưng sai nhất là thái độ của ba mẹ nhà họ Lâm, lần nào cũng cảm thấy vòi tiền từ đứa con nhỏ mà họ đã vứt bỏ để đem cho con trai lớn là chuyện rất đương nhiên. Có một lần vì mải5chăm con trai mà hôm đó Triệu Hân Hân quên chuyển tiền qua, kết quả tối hôm đấy mẹ Lâm gọi điện thoại tới, gào thét mắng mỏ Sở Vi không có lương tâm, lấy được vợ nhà giàu mà không nỡ cho họ tiền, muốn nhìn anh cả của anh gặp rắc rối. Khi Sở Vi nghe điện thoại, Triệu Hân Hân đang dỗ con trai, lúc đó suýt nữa cô đã giằng lấy điện thoại mà mắng trả bà ta một trận. Anh cả của Sở Vi rắc4rối gì chứ, tiền mua nhà mới do Sở Vi bỏ ra, bây giờ mỗi tháng còn cho họ vài nghìn tệ sinh hoạt phí, khiến cho anh trai và chị dâu cả của anh chẳng làm lụng gì, từ sáng đến tối chỉ ở nhà chờ người khác nuôi, mà Sở Vi nợ họ cái gì chứ?
Chẳng nợ cái gì cả.
“Được thôi, ăn ở nhà hay ở bên ngoài?” Triệu Hân Hân bế con trai lên, không để thằng bé vung chân chơi đùa nữa. Sở Vi nhìn dáng9vẻ lạnh nhạt của Triệu Hân Hân, suy đi tính lại rồi nói: “Hân Nhi, nếu em không muốn đi cũng không sao, anh đi một mình qua đó, ăn ở bên ngoài là được.” Sở Vi biết, Triệu Hân Hân không thích người nhà anh. “Người nhà anh, chắc cũng chỉ có mỗi Lâm Gia Vĩ biết lẽ phải.” Triệu Hân Hân bật cười thành tiếng, “Nhìn đi, sớm muộn gì cũng có ngày mẹ anh vươn móng vuốt bám lên người anh Hai của anh. Em cũng thấy lạ, các anh đều một mẹ sinh ra, sao bà ấy lại thiên vị tới thế? Anh Cả nhà anh có tay có chân, mạnh khỏe cường tráng, sao không thể tự tìm công việc? Anh có thể nuôi nhà họ cả đời được không?”
Sở Vị thở dài, anh đã sớm quen với kiểu thiên vị của mẹ anh rồi, nếu như không phải anh còn có chức năng của một cái máy rút tiền, e rằng cả năm trời mẹ anh cũng không nhớ ra rằng mình có một đứa con trai là anh đâu.
Đối với việc con trai anh theo họ Sở, mẹ Lâm cũng từng quậy tung trời, đây là chuyện đầu tiên mà Sở Vi kiên quyết. Anh được nhà họ Sở nuôi lớn, anh họ Sở, tất nhiên con trai anh cũng họ Sở, mẹ Lâm gây chuyện qua điện thoại mấy ngày liền, mắng anh là thứ quên tổ quên tông mà cũng không buồn nghĩ xem, năm đó chính tay bà ta bán anh đi, hà cớ gì phải nói anh quên nguồn cội.
“Chiều nay chúng ta đi gặp bác Hai rồi, con có vui không?” Triệu Hân Hân cúi đầu nhìn con trai, tiếc rằng anh bạn nhỏ này chỉ biết thổi bong bóng phì phì, chưa biết nói gì cả.
Sở Vị nhìn hai mẹ con đang chơi đùa ở bên đó, trong lòng cũng thấy áy náy với Triệu Hân Hân. Gia đình cô ấy rất hòa thuận, nhưng vì lấy anh mà phải trải qua chuyện gia đình vặt vãnh như thế.
Hôm nay anh phải bàn chuyện này với anh Hai mới được, nếu không anh Cả cứ thế này thì sớm muộn gì cũng biến thành một nhị thế tổ, chỉ biết sống dựa vào người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, anh Hai của sở Vi làm việc trong ngành đầu tư, mà một trong số những
người lên kế hoạch cho tài liệu này được đề tên Lâm Gia Vĩ - anh Hai của anh. Nhưng anh Hai lại chưa từng nói với anh chuyện này. Tuy rằng bây giờ anh không còn nhiều liên hệ với nhà họ Lâm, nhưng vẫn thỉnh thoảng liên lạc với anh Hai, rõ ràng có thể thấy anh Hai của anh không có ý định 'đi cửa sau“.”3Anh Hai của anh vẫn kiêu ngạo như ngày nào.
“Anh cười gì vậy?“.
“Anh Hai đến thành phố A rồi, tối nay mời anh ấy ăn cơm đi.” Sở Vi nói, xem kỹ tập tài liệu đầu tư này một lần nữa. Anh và Lâm Gia Vĩ vốn là anh em sinh đôi cùng trứng, anh có IQ cao đến giật mình, tất nhiên Lâm Gia Vĩ cũng không thể kém cỏi được.
Triệu Hân Hân không có nhiều thiện cảm với người nhà họ Lâm, nhưng nếu là Lâm Gia Vĩ,0tạm coi như chấp nhận được.
Từ khi biết Sở Vi kết hôn với cô, người nhà họ Lâm dăm hôm ba bữa lại đòi tiền Sở Vi. Triệu Hân Hân không thiếu chút tiền ấy, cho tiền người già cả cũng là chuyện nên làm thôi, nhưng sai nhất là thái độ của ba mẹ nhà họ Lâm, lần nào cũng cảm thấy vòi tiền từ đứa con nhỏ mà họ đã vứt bỏ để đem cho con trai lớn là chuyện rất đương nhiên. Có một lần vì mải5chăm con trai mà hôm đó Triệu Hân Hân quên chuyển tiền qua, kết quả tối hôm đấy mẹ Lâm gọi điện thoại tới, gào thét mắng mỏ Sở Vi không có lương tâm, lấy được vợ nhà giàu mà không nỡ cho họ tiền, muốn nhìn anh cả của anh gặp rắc rối. Khi Sở Vi nghe điện thoại, Triệu Hân Hân đang dỗ con trai, lúc đó suýt nữa cô đã giằng lấy điện thoại mà mắng trả bà ta một trận. Anh cả của Sở Vi rắc4rối gì chứ, tiền mua nhà mới do Sở Vi bỏ ra, bây giờ mỗi tháng còn cho họ vài nghìn tệ sinh hoạt phí, khiến cho anh trai và chị dâu cả của anh chẳng làm lụng gì, từ sáng đến tối chỉ ở nhà chờ người khác nuôi, mà Sở Vi nợ họ cái gì chứ?
Chẳng nợ cái gì cả.
“Được thôi, ăn ở nhà hay ở bên ngoài?” Triệu Hân Hân bế con trai lên, không để thằng bé vung chân chơi đùa nữa. Sở Vi nhìn dáng9vẻ lạnh nhạt của Triệu Hân Hân, suy đi tính lại rồi nói: “Hân Nhi, nếu em không muốn đi cũng không sao, anh đi một mình qua đó, ăn ở bên ngoài là được.” Sở Vi biết, Triệu Hân Hân không thích người nhà anh. “Người nhà anh, chắc cũng chỉ có mỗi Lâm Gia Vĩ biết lẽ phải.” Triệu Hân Hân bật cười thành tiếng, “Nhìn đi, sớm muộn gì cũng có ngày mẹ anh vươn móng vuốt bám lên người anh Hai của anh. Em cũng thấy lạ, các anh đều một mẹ sinh ra, sao bà ấy lại thiên vị tới thế? Anh Cả nhà anh có tay có chân, mạnh khỏe cường tráng, sao không thể tự tìm công việc? Anh có thể nuôi nhà họ cả đời được không?”
Sở Vị thở dài, anh đã sớm quen với kiểu thiên vị của mẹ anh rồi, nếu như không phải anh còn có chức năng của một cái máy rút tiền, e rằng cả năm trời mẹ anh cũng không nhớ ra rằng mình có một đứa con trai là anh đâu.
Đối với việc con trai anh theo họ Sở, mẹ Lâm cũng từng quậy tung trời, đây là chuyện đầu tiên mà Sở Vi kiên quyết. Anh được nhà họ Sở nuôi lớn, anh họ Sở, tất nhiên con trai anh cũng họ Sở, mẹ Lâm gây chuyện qua điện thoại mấy ngày liền, mắng anh là thứ quên tổ quên tông mà cũng không buồn nghĩ xem, năm đó chính tay bà ta bán anh đi, hà cớ gì phải nói anh quên nguồn cội.
“Chiều nay chúng ta đi gặp bác Hai rồi, con có vui không?” Triệu Hân Hân cúi đầu nhìn con trai, tiếc rằng anh bạn nhỏ này chỉ biết thổi bong bóng phì phì, chưa biết nói gì cả.
Sở Vị nhìn hai mẹ con đang chơi đùa ở bên đó, trong lòng cũng thấy áy náy với Triệu Hân Hân. Gia đình cô ấy rất hòa thuận, nhưng vì lấy anh mà phải trải qua chuyện gia đình vặt vãnh như thế.
Hôm nay anh phải bàn chuyện này với anh Hai mới được, nếu không anh Cả cứ thế này thì sớm muộn gì cũng biến thành một nhị thế tổ, chỉ biết sống dựa vào người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook