Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-315
Chương 315: HÔN LỄ THẾ KỶ [11]
Tiểu Mễ quay về công ty mà vẫn còn thấy bực bội. - Kiều Vị Nhã nhìn thấy quyển tạp chí bị Tiểu Mễ ném lên bàn, “Bảo chị đi mua quyển tạp chí thôi mà, làm gì mà bực tức đến mức ấy?“.
“Gặp phải một thằng cha cặn bã.” Tiểu Mễ nói rồi ngồi thẳng vào vị trí của mình, kể lại chuyện ban nãy cho Kiều Vị Nhã nghe. Kiều Vị Nhã nghe xong, chớp mắt nhìn Tiểu Mễ, tò mò hỏi, “Thế thì liên quan gì đến chị?” “Em nói xem thằng cha3kia có cặn bã không, con gái nhà người ta kết hôn rồi, hắn ta còn mèo mỡ thế nữa?” Tiểu Mễ phẫn nộ lên tiếng.
Kiều Vị Nhã lật tạp chí, nhìn nội dung bên trong, “Em cảm thấy sau khi chia tay chị trở nên vô cùng cực đoan, chỉ cần một anh bạn trai mới.” “Chị thèm vào, trên đời này, thứ chị không tin nhất chính là sinh vật có tên 'bạn trai.” Tiểu Mễ nói to. “Bởi vì anh ta sắp kết hôn hả?” Kiều Vị Nhã bật cười chế giễu, “Chị0có tiền đồ thật, anh ta sắp kết hôn rồi, người ta vui vẻ rạng rỡ, chị nhìn chị xem, thành cái dạng gì rồi.” “Chị...” Kiều Vi Nhã gập tạp chí lại, ném trả cho Tiểu Mễ, “Nhìn trang thứ bảy, bức ảnh thứ hai, tâm trạng hiện tại của chị đã ảnh hưởng tới công việc rồi.”
“Sở Lạc Duy đáng sợ hơn bạn trai chị nhiều, vấn đề lần này không quá nghiêm trọng, chỉ là chị chỉnh lệch độ tương phản rồi, chắc là không có vấn đề gì quá lớn đâu, lần5sau mà chị còn phạm lỗi như vậy, em không cứu nổi chị đâu.”
Tiểu Mễ bừng tỉnh giật lấy cuốn tạp chí, sau khi phát hiện ra lỗi của mình thì làm một động tác cảm tạ ơn cứu mạng với Kiều Vị Nhã, sau đó gục mạnh xuống bàn.
***
Thấm Tâm Viên.
Mân Hinh ghép xong ảnh, đem đi in, chợt nhìn thấy Lạc An Thần vừa quay về, “Áo khoác của em đâu?” Lạc An Thần đặt nhẫn lên bàn, tổng cộng ba chiếc, tất cả đựng hết trong một hộp, bởi vì hộp đựng dùng4trong lễ cưới do Thủy An Lạc chuẩn bị riêng, anh chỉ lấy một hộp để cấm cho tiện. “Gặp phải một con chó điên.” Lạc An Thần thản nhiên đáp lại rồi đi thẳng lên tầng tắm rửa.
Thủy An Lạc xuống lầu thấy ngay được Lạc An Thần đang lên tầng, “Em đi đâu đấy, quần áo đâu rồi?” “Vứt rồi.” Lạc An Thần nói, vẫy vẫy tay, ra hiệu rằng hôm nay mình không muốn nói thêm câu thứ hai về chuyện tại sao lại vứt quần áo đi nữa. Thủy An Lạc nhíu9mày, nhìn cậu em lên tầng, cô vội vã xuống lầu xem nhẫn, chiếc nhẫn chỉ có viên kim cương đơn giản được đẽo gọt nhiều cạnh, giá đỡ nhẫn là hai thiên sứ nhỏ bé xinh xắn, đôi mắt của thiên sứ là hai viên đá quý màu đen. Đá quý không quá to, không có cảm giác quá nặng nề, trông có vẻ tinh tế, là kiểu mà họ đều thích.
“Thằng nhóc này sao thế nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Mân Hinh nhún vai, cô cũng đâu biết được.
Thủy An Lạc tạm thời không muốn quan tâm đến em trai nữa mà đặt nhẫn xuống, tính toán, “Thiệp mời họ đang viết, ảnh chụp xử lý xong rồi, nhẫn đã lấy rồi, thực đơn đã giao cho bên khách sạn, còn gì nữa nhỉ?”
Mân Hinh đóng máy tính lại, khẽ nghiêng đầu nhắc nhở Thủy An Lạc, “Còn có một chuyện nữa là em cần xác định xem mấy cô dâu chú rể trong quân doanh có thể dành thời gian rảnh tới làm “khách mời hữu nghị” một chút được không.”
Chuyện này, cô thực sự không thể “mời khách hữu nghị” được. Dù sao thì với chuyện này, quốc gia có sức thuyết phục hơn người làm mẹ đây.
Thủy An Lạc đột nhiên nhớ ra, còn có Diệp Ngữ Vi, nhà họ Cố rước con dâu về mà hình như không vội vã chút nào, cũng không hẳn là không vội, Diệp Ngữ Vi vẫn gọi điện hỏi tiến độ suốt, chỉ có Cố Tước Tỉ hoàn toàn khoanh tay mặc kệ, người ta thích dùng tiền xử lý mọi chuyện mà.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tiểu Mễ quay về công ty mà vẫn còn thấy bực bội. - Kiều Vị Nhã nhìn thấy quyển tạp chí bị Tiểu Mễ ném lên bàn, “Bảo chị đi mua quyển tạp chí thôi mà, làm gì mà bực tức đến mức ấy?“.
“Gặp phải một thằng cha cặn bã.” Tiểu Mễ nói rồi ngồi thẳng vào vị trí của mình, kể lại chuyện ban nãy cho Kiều Vị Nhã nghe. Kiều Vị Nhã nghe xong, chớp mắt nhìn Tiểu Mễ, tò mò hỏi, “Thế thì liên quan gì đến chị?” “Em nói xem thằng cha3kia có cặn bã không, con gái nhà người ta kết hôn rồi, hắn ta còn mèo mỡ thế nữa?” Tiểu Mễ phẫn nộ lên tiếng.
Kiều Vị Nhã lật tạp chí, nhìn nội dung bên trong, “Em cảm thấy sau khi chia tay chị trở nên vô cùng cực đoan, chỉ cần một anh bạn trai mới.” “Chị thèm vào, trên đời này, thứ chị không tin nhất chính là sinh vật có tên 'bạn trai.” Tiểu Mễ nói to. “Bởi vì anh ta sắp kết hôn hả?” Kiều Vị Nhã bật cười chế giễu, “Chị0có tiền đồ thật, anh ta sắp kết hôn rồi, người ta vui vẻ rạng rỡ, chị nhìn chị xem, thành cái dạng gì rồi.” “Chị...” Kiều Vi Nhã gập tạp chí lại, ném trả cho Tiểu Mễ, “Nhìn trang thứ bảy, bức ảnh thứ hai, tâm trạng hiện tại của chị đã ảnh hưởng tới công việc rồi.”
“Sở Lạc Duy đáng sợ hơn bạn trai chị nhiều, vấn đề lần này không quá nghiêm trọng, chỉ là chị chỉnh lệch độ tương phản rồi, chắc là không có vấn đề gì quá lớn đâu, lần5sau mà chị còn phạm lỗi như vậy, em không cứu nổi chị đâu.”
Tiểu Mễ bừng tỉnh giật lấy cuốn tạp chí, sau khi phát hiện ra lỗi của mình thì làm một động tác cảm tạ ơn cứu mạng với Kiều Vị Nhã, sau đó gục mạnh xuống bàn.
***
Thấm Tâm Viên.
Mân Hinh ghép xong ảnh, đem đi in, chợt nhìn thấy Lạc An Thần vừa quay về, “Áo khoác của em đâu?” Lạc An Thần đặt nhẫn lên bàn, tổng cộng ba chiếc, tất cả đựng hết trong một hộp, bởi vì hộp đựng dùng4trong lễ cưới do Thủy An Lạc chuẩn bị riêng, anh chỉ lấy một hộp để cấm cho tiện. “Gặp phải một con chó điên.” Lạc An Thần thản nhiên đáp lại rồi đi thẳng lên tầng tắm rửa.
Thủy An Lạc xuống lầu thấy ngay được Lạc An Thần đang lên tầng, “Em đi đâu đấy, quần áo đâu rồi?” “Vứt rồi.” Lạc An Thần nói, vẫy vẫy tay, ra hiệu rằng hôm nay mình không muốn nói thêm câu thứ hai về chuyện tại sao lại vứt quần áo đi nữa. Thủy An Lạc nhíu9mày, nhìn cậu em lên tầng, cô vội vã xuống lầu xem nhẫn, chiếc nhẫn chỉ có viên kim cương đơn giản được đẽo gọt nhiều cạnh, giá đỡ nhẫn là hai thiên sứ nhỏ bé xinh xắn, đôi mắt của thiên sứ là hai viên đá quý màu đen. Đá quý không quá to, không có cảm giác quá nặng nề, trông có vẻ tinh tế, là kiểu mà họ đều thích.
“Thằng nhóc này sao thế nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Mân Hinh nhún vai, cô cũng đâu biết được.
Thủy An Lạc tạm thời không muốn quan tâm đến em trai nữa mà đặt nhẫn xuống, tính toán, “Thiệp mời họ đang viết, ảnh chụp xử lý xong rồi, nhẫn đã lấy rồi, thực đơn đã giao cho bên khách sạn, còn gì nữa nhỉ?”
Mân Hinh đóng máy tính lại, khẽ nghiêng đầu nhắc nhở Thủy An Lạc, “Còn có một chuyện nữa là em cần xác định xem mấy cô dâu chú rể trong quân doanh có thể dành thời gian rảnh tới làm “khách mời hữu nghị” một chút được không.”
Chuyện này, cô thực sự không thể “mời khách hữu nghị” được. Dù sao thì với chuyện này, quốc gia có sức thuyết phục hơn người làm mẹ đây.
Thủy An Lạc đột nhiên nhớ ra, còn có Diệp Ngữ Vi, nhà họ Cố rước con dâu về mà hình như không vội vã chút nào, cũng không hẳn là không vội, Diệp Ngữ Vi vẫn gọi điện hỏi tiến độ suốt, chỉ có Cố Tước Tỉ hoàn toàn khoanh tay mặc kệ, người ta thích dùng tiền xử lý mọi chuyện mà.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com