Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-317
Chương 317: HÔN LỄ THẾ KỶ [13]
“Ừ, vậy để tôi hỏi xem áo cưới của Bánh Bao Đậu thế nào rồi.” Diệp Ngữ Vị nói rồi nhìn thời gian,
“Mau chóng bảo họ đưa tới thôi.” Gần tới Tết Dương lịch, Kiều Vị Nhã cảm thấy Sở Lạc Duy gần đây không ổn lắm, ví dụ như anh suốt ngày3gọi điện thoại sắp xếp công việc bên khu nghỉ dưỡng, cho dù khai trương đúng vào hôm Tết cũng không cần dặn dò gì chi tiết đến vậy chứ.
Ví dụ như, người cứ hễ nhớ mẹ là về nhà thăm, gần đây rất thích gọi điện thoại cho mẹ, đúng là kỳ0lạ. Cho nên, khi Sở Lạc Duy bước ra khỏi phòng tắm, Kiều Vi Nhã đang đứng cạnh giường nhìn anh bằng đôi mắt tò mò và đánh giá.
Sở Lạc Duy vừa lau tóc vừa hỏi, “Nhìn anh làm gì?”
“Gần đây có phải anh có chuyện gì giấu em không?” Kiều Vị Nhã5nhíu mày hỏi, “Sao em cứ cảm thấy anh không ổn lắm.”
Sở Lạc Duy mặt không đổi sắc, thản nhiên nói, “Anh có chuyện gì giấu em? Chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta qua khu nghỉ dưỡng ở mấy ngày, cho đến hôm khai trương.” “Một tổng giám đốc như anh sao4lại rảnh rỗi thế?” Kiều Vị Nhã tò mò hỏi, “Sở Thị có mỗi một khu nghỉ dưỡng này thôi hả? Các khu nghỉ dưỡng khác khai trương sao không thấy anh để tâm như vậy?”
Sở Lạc Duy cười hờ hờ, gõ nhẹ lên trán cô, “Nói gì lắm thế, khu nghỉ dưỡng9này không thuộc về Sở Thị mà đứng tên em, có đi hay không đây?”
“Đi, phải đi chứ.” Kiều Vị Nhã nghe anh nói vậy mà cười tít cả mắt, “Đây là sản nghiệp của em mà, em cũng là phú bà vừa vừa tầm đó chứ.”
Sở Lạc Duy:“...” Người sở hữu cả một đảo kim cương nói câu này mà không thấy thẹn à? Kiều Vị Nhã không hề nghi ngờ gì đã bị Sở Lạc Duy lừa tới khu nghỉ dưỡng, đây cũng là lần đầu tiên cô đến đây sau khi nơi này hoàn thành. Phần lớn khu nghỉ dưỡng được mô phỏng theo dáng vẻ trước kia của đảo Kim Cương, có thể chứa được 500 khách trong một lần.
Sau khi xuống xe, Kiều Vi Nhã hô lên một tiếng, người đàn ông này thực sự có lòng chuẩn bị quà cho cô. Kiều Vị Nhã hít sâu một hơi, quay đầu ôm Sở Lạc Duy thơm anh một cái, tươi cười nói, “Tổng giám đốc Sở càng ngày càng biết lấy lòng con gái rồi đấy nhỉ.” Sở Lạc Duy khẽ nhướng mày, ôm cô bước vào, “Lấy lòng người không phải con gái như em là đủ rồi.”
Kiều Vị Nhã: “...”
Kiều Vi Nhã đẩy anh ra, tự mình bước vào trong, “Em cảm thấy em cần phải rút lại câu vừa nãy.” Sở Lạc Duy khẽ cười, theo Kiều Vị Nhã vào trong sảnh. Sảnh lớn đã trang hoàng xong, lúc này đang chuẩn bị cho hôn lễ, Sở Lạc Duy cũng không sợ bị Kiều Vị Nhã nhìn thấy, chỉ khi Kiều Vị Nhã quay đầu về phía mình, anh nói, “Trong đoàn khách đầu tiên mà chúng ta tiếp đón có một đôi vợ chồng muốn làm lễ cưới, vừa hay lúc trước ba anh bảo thành lập một phòng ban thiết kế hôn lễ, để họ luyện tập.”
Kiều Vị Nhã nghe câu nói có lý đến mức cả ba mình cũng lôi ra của Sở Lạc Duy, không hỏi thêm gì nữa, “Thành lập xong nhanh vậy hả? Sở Thị định ngành nào cũng nhúng tay thật à, có định để người khác sống không?“.
Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vị Nhã đang đánh giá bố trí sảnh lớn, khóe miệng anh nhếch lên, theo cô đi xem xét, “Xem xem thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Sở Thị làm chuyện này, em có thể đưa ý kiến.” Kiều Vi Nhã quay đầu liếc anh một cái, “Ý kiến của em đắt lắm đấy, anh trả nổi không?”
Sở Lạc Duy bước lên trước, vươn tay ôm lấy eo cô, “Dùng anh để trả có nổi không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ừ, vậy để tôi hỏi xem áo cưới của Bánh Bao Đậu thế nào rồi.” Diệp Ngữ Vị nói rồi nhìn thời gian,
“Mau chóng bảo họ đưa tới thôi.” Gần tới Tết Dương lịch, Kiều Vị Nhã cảm thấy Sở Lạc Duy gần đây không ổn lắm, ví dụ như anh suốt ngày3gọi điện thoại sắp xếp công việc bên khu nghỉ dưỡng, cho dù khai trương đúng vào hôm Tết cũng không cần dặn dò gì chi tiết đến vậy chứ.
Ví dụ như, người cứ hễ nhớ mẹ là về nhà thăm, gần đây rất thích gọi điện thoại cho mẹ, đúng là kỳ0lạ. Cho nên, khi Sở Lạc Duy bước ra khỏi phòng tắm, Kiều Vi Nhã đang đứng cạnh giường nhìn anh bằng đôi mắt tò mò và đánh giá.
Sở Lạc Duy vừa lau tóc vừa hỏi, “Nhìn anh làm gì?”
“Gần đây có phải anh có chuyện gì giấu em không?” Kiều Vị Nhã5nhíu mày hỏi, “Sao em cứ cảm thấy anh không ổn lắm.”
Sở Lạc Duy mặt không đổi sắc, thản nhiên nói, “Anh có chuyện gì giấu em? Chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta qua khu nghỉ dưỡng ở mấy ngày, cho đến hôm khai trương.” “Một tổng giám đốc như anh sao4lại rảnh rỗi thế?” Kiều Vị Nhã tò mò hỏi, “Sở Thị có mỗi một khu nghỉ dưỡng này thôi hả? Các khu nghỉ dưỡng khác khai trương sao không thấy anh để tâm như vậy?”
Sở Lạc Duy cười hờ hờ, gõ nhẹ lên trán cô, “Nói gì lắm thế, khu nghỉ dưỡng9này không thuộc về Sở Thị mà đứng tên em, có đi hay không đây?”
“Đi, phải đi chứ.” Kiều Vị Nhã nghe anh nói vậy mà cười tít cả mắt, “Đây là sản nghiệp của em mà, em cũng là phú bà vừa vừa tầm đó chứ.”
Sở Lạc Duy:“...” Người sở hữu cả một đảo kim cương nói câu này mà không thấy thẹn à? Kiều Vị Nhã không hề nghi ngờ gì đã bị Sở Lạc Duy lừa tới khu nghỉ dưỡng, đây cũng là lần đầu tiên cô đến đây sau khi nơi này hoàn thành. Phần lớn khu nghỉ dưỡng được mô phỏng theo dáng vẻ trước kia của đảo Kim Cương, có thể chứa được 500 khách trong một lần.
Sau khi xuống xe, Kiều Vi Nhã hô lên một tiếng, người đàn ông này thực sự có lòng chuẩn bị quà cho cô. Kiều Vị Nhã hít sâu một hơi, quay đầu ôm Sở Lạc Duy thơm anh một cái, tươi cười nói, “Tổng giám đốc Sở càng ngày càng biết lấy lòng con gái rồi đấy nhỉ.” Sở Lạc Duy khẽ nhướng mày, ôm cô bước vào, “Lấy lòng người không phải con gái như em là đủ rồi.”
Kiều Vị Nhã: “...”
Kiều Vi Nhã đẩy anh ra, tự mình bước vào trong, “Em cảm thấy em cần phải rút lại câu vừa nãy.” Sở Lạc Duy khẽ cười, theo Kiều Vị Nhã vào trong sảnh. Sảnh lớn đã trang hoàng xong, lúc này đang chuẩn bị cho hôn lễ, Sở Lạc Duy cũng không sợ bị Kiều Vị Nhã nhìn thấy, chỉ khi Kiều Vị Nhã quay đầu về phía mình, anh nói, “Trong đoàn khách đầu tiên mà chúng ta tiếp đón có một đôi vợ chồng muốn làm lễ cưới, vừa hay lúc trước ba anh bảo thành lập một phòng ban thiết kế hôn lễ, để họ luyện tập.”
Kiều Vị Nhã nghe câu nói có lý đến mức cả ba mình cũng lôi ra của Sở Lạc Duy, không hỏi thêm gì nữa, “Thành lập xong nhanh vậy hả? Sở Thị định ngành nào cũng nhúng tay thật à, có định để người khác sống không?“.
Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vị Nhã đang đánh giá bố trí sảnh lớn, khóe miệng anh nhếch lên, theo cô đi xem xét, “Xem xem thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Sở Thị làm chuyện này, em có thể đưa ý kiến.” Kiều Vi Nhã quay đầu liếc anh một cái, “Ý kiến của em đắt lắm đấy, anh trả nổi không?”
Sở Lạc Duy bước lên trước, vươn tay ôm lấy eo cô, “Dùng anh để trả có nổi không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook