Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-316
Chương 316: HÔN LỄ THẾ KỶ [12]
Gia đình đó khá kỳ lạ, may mà Cố Tỉ Thành vẫn bình thường, nếu không có thực sự không yên tâm để 1 con gái mình gả vào đó.
Chuyện lớn như hôn lễ nên3cơ bản do các ông bố bà mẹ làm hết. Sở Lạc Duy luôn ở bên cạnh Kiều Vị Nhã, cho nên anh bắt buộc phải giữ im lặng.
Mà Sở Lạc Nhất giật được hai0huy chương bạc và một huy chương vàng quay về một cái liền đến ngay nhà mẹ chồng để đón cậu con trai kêu gào đòi mẹ kia. Anh bạn nhỏ này biết cô về,5sau khi cô xuống máy bay đã bắt đầu kêu gào rằng nhóc là một đứa trẻ đáng thương bị ba mẹ vứt bỏ, khiến Sở Lạc Nhất suýt nữa mắng thằng bé qua điện4thoại.
Nhưng vì đây là con trai ruột của mình, Sở Lạc Nhất vẫn chọn tha thứ cho thằng bé, dặn dò học sinh của mình vài câu, vội vàng ngồi máy bay bay về thành9phố B.
Sở Lạc Nhất vừa đến Cố Viên, cậu con trai luôn đợi sẵn ở cổng vội nhào tới, nửa tháng trời không thấy mẹ đã là giới hạn của nhóc rồi.
Sở Lạc Nhất bỏ hành lý xuống, ôm con trai đứng dậy. Anh bạn nhỏ lập tức ôm chặt cổ mẹ, thân thiết gọi từng tiếng mẹ ơi mẹ à. Sở Lạc Nhất thơm lên mặt con trai rồi hỏi, “Có nghe lời không đấy?”
“Quỷ Quỷ nghe lời lắm, mẹ hỏi bà nội xem.” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng trả lời, như thể sợ mẹ không tin mình. “Thằng bé này giống ba nó lắm, nghe lời vô cùng, cũng không khóc không quấy gì.” Diệp Ngữ Vi bảo người giúp việc xách hành lý của Sở Lạc Nhất vào nhà, xoa đầu cháu nội. Sau đó Sở Lạc Nhất nghe thấy rất rõ ràng một tiếng hừ nhẹ của ba chồng.
Sở Lạc Nhất: “...” Diệp Ngữ Vi lạnh nhạt liếc bên đó, Cố Tước Tỉ lập tức quay người về phòng mình.
Sở Lạc Nhất thấy khóe miệng mình giật giật. Cô thân mật thơm con trai thêm cái nữa, “Cố Tỉ Thành vẫn chưa xong vụ diễn tập quân sự ạ?”
“Vẫn còn sớm, lúc trước mẹ xem tin tức, chắc phải đến Tết Dương lịch đấy.” Diệp Ngữ Vi cứ nghĩ thấy con trai là thấy đau lòng, nhất là bây giờ hôn lễ đang kề cận, cũng không biết con trai có về kịp không, “Gần đây con không có việc gì chứ?”
Sở Lạc Nhất vào phòng, bể con trai ngồi xuống, nhìn mẹ chồng với vẻ tò mò, “Không có việc gì lớn, trước Tết con có vài tiết dạy, chuyện khác thì không ạ.”
Diệp Ngữ Vi gật đầu như trút được gánh nặng. “Mẹ, mẹ có chuyện gì à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
“Không có gì, mẹ chỉ cảm thấy gần đây con bận rộn quá, không có việc gì thì tốt, nghỉ ngơi một thời gian.” Diệp Ngữ Vi nói rồi đứng dậy đi vào bếp, “Mẹ bảo người chuẩn bị chút đồ ăn cho con.” “Cảm ơn mẹ.” Tuy rất hiếu kỳ nhưng vì quá mệt, cô vẫn bế con lên tầng, ngồi máy bay cả một ngày một đêm rồi, lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
Tiểu Quỷ Quỷ dựa vào lòng mẹ, kể với mẹ bé những chuyện xảy ra gần đây.
Sở Lạc Nhất nghe chuyện, chỉ có điều nghe mãi nghe mãi mà ngủ thiếp đi mất.
Cô thực sự mệt lắm rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ thấy mẹ ngủ rồi, giọng nói cũng từ từ nhỏ đi, sau đó dựa vào lòng mẹ mà ngủ theo.
Diệp Ngữ Vi ở dưới tầng gọi điện thoại cho Thủy An Lạc, báo với cô rằng thời gian tới Sở Lạc Nhất không bận bịu gì, bây giờ chỉ còn ba đứa trẻ đang tiến hành diễn tập quân sự là không chắc chắn.
Về vấn đề này Thủy An Lạc cũng thật sự bó tay, dù sao thì họ cũng không thể tranh người với quốc gia được.
“Tới đâu hay tới đó vậy, bên phía khu nghỉ dưỡng cũng trang hoàng kha khá rồi, hôm nay tôi qua bên đó, chỉ thiểu chi tiết cuối cùng nữa thôi.” Thủy An Lạc ở đầu dây bên kia nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Gia đình đó khá kỳ lạ, may mà Cố Tỉ Thành vẫn bình thường, nếu không có thực sự không yên tâm để 1 con gái mình gả vào đó.
Chuyện lớn như hôn lễ nên3cơ bản do các ông bố bà mẹ làm hết. Sở Lạc Duy luôn ở bên cạnh Kiều Vị Nhã, cho nên anh bắt buộc phải giữ im lặng.
Mà Sở Lạc Nhất giật được hai0huy chương bạc và một huy chương vàng quay về một cái liền đến ngay nhà mẹ chồng để đón cậu con trai kêu gào đòi mẹ kia. Anh bạn nhỏ này biết cô về,5sau khi cô xuống máy bay đã bắt đầu kêu gào rằng nhóc là một đứa trẻ đáng thương bị ba mẹ vứt bỏ, khiến Sở Lạc Nhất suýt nữa mắng thằng bé qua điện4thoại.
Nhưng vì đây là con trai ruột của mình, Sở Lạc Nhất vẫn chọn tha thứ cho thằng bé, dặn dò học sinh của mình vài câu, vội vàng ngồi máy bay bay về thành9phố B.
Sở Lạc Nhất vừa đến Cố Viên, cậu con trai luôn đợi sẵn ở cổng vội nhào tới, nửa tháng trời không thấy mẹ đã là giới hạn của nhóc rồi.
Sở Lạc Nhất bỏ hành lý xuống, ôm con trai đứng dậy. Anh bạn nhỏ lập tức ôm chặt cổ mẹ, thân thiết gọi từng tiếng mẹ ơi mẹ à. Sở Lạc Nhất thơm lên mặt con trai rồi hỏi, “Có nghe lời không đấy?”
“Quỷ Quỷ nghe lời lắm, mẹ hỏi bà nội xem.” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng trả lời, như thể sợ mẹ không tin mình. “Thằng bé này giống ba nó lắm, nghe lời vô cùng, cũng không khóc không quấy gì.” Diệp Ngữ Vi bảo người giúp việc xách hành lý của Sở Lạc Nhất vào nhà, xoa đầu cháu nội. Sau đó Sở Lạc Nhất nghe thấy rất rõ ràng một tiếng hừ nhẹ của ba chồng.
Sở Lạc Nhất: “...” Diệp Ngữ Vi lạnh nhạt liếc bên đó, Cố Tước Tỉ lập tức quay người về phòng mình.
Sở Lạc Nhất thấy khóe miệng mình giật giật. Cô thân mật thơm con trai thêm cái nữa, “Cố Tỉ Thành vẫn chưa xong vụ diễn tập quân sự ạ?”
“Vẫn còn sớm, lúc trước mẹ xem tin tức, chắc phải đến Tết Dương lịch đấy.” Diệp Ngữ Vi cứ nghĩ thấy con trai là thấy đau lòng, nhất là bây giờ hôn lễ đang kề cận, cũng không biết con trai có về kịp không, “Gần đây con không có việc gì chứ?”
Sở Lạc Nhất vào phòng, bể con trai ngồi xuống, nhìn mẹ chồng với vẻ tò mò, “Không có việc gì lớn, trước Tết con có vài tiết dạy, chuyện khác thì không ạ.”
Diệp Ngữ Vi gật đầu như trút được gánh nặng. “Mẹ, mẹ có chuyện gì à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
“Không có gì, mẹ chỉ cảm thấy gần đây con bận rộn quá, không có việc gì thì tốt, nghỉ ngơi một thời gian.” Diệp Ngữ Vi nói rồi đứng dậy đi vào bếp, “Mẹ bảo người chuẩn bị chút đồ ăn cho con.” “Cảm ơn mẹ.” Tuy rất hiếu kỳ nhưng vì quá mệt, cô vẫn bế con lên tầng, ngồi máy bay cả một ngày một đêm rồi, lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
Tiểu Quỷ Quỷ dựa vào lòng mẹ, kể với mẹ bé những chuyện xảy ra gần đây.
Sở Lạc Nhất nghe chuyện, chỉ có điều nghe mãi nghe mãi mà ngủ thiếp đi mất.
Cô thực sự mệt lắm rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ thấy mẹ ngủ rồi, giọng nói cũng từ từ nhỏ đi, sau đó dựa vào lòng mẹ mà ngủ theo.
Diệp Ngữ Vi ở dưới tầng gọi điện thoại cho Thủy An Lạc, báo với cô rằng thời gian tới Sở Lạc Nhất không bận bịu gì, bây giờ chỉ còn ba đứa trẻ đang tiến hành diễn tập quân sự là không chắc chắn.
Về vấn đề này Thủy An Lạc cũng thật sự bó tay, dù sao thì họ cũng không thể tranh người với quốc gia được.
“Tới đâu hay tới đó vậy, bên phía khu nghỉ dưỡng cũng trang hoàng kha khá rồi, hôm nay tôi qua bên đó, chỉ thiểu chi tiết cuối cùng nữa thôi.” Thủy An Lạc ở đầu dây bên kia nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook