Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-318
Chương 318: HÔN LỄ LONG TRỌNG[14]
Kiều Vị Nhã chớp mắt nhìn người đàn ông tự dưng đùa bậy đùa ba kia, cô nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Sở Lạc Duy thấy cô như vậy, gõ thẳng lên đầu cô một cái rồi đi về phía thang máy.
Khu nghỉ dưỡng này có tổng cộng tám tầng, tầng thứ tám không cho3người ngoài đặt phòng.
Phòng của họ nằm trên tầng này.
Sau khi bước vào phòng, Kiều Vị Nhã đi thẳng tới bên cửa sổ, tuy rằng bên ngoài không phải là biển lớn bao là vô tận, nhưng lại là những dãy núi trập trùng nối liền không dứt, còn có cả cây ăn quả, sau này0thường xuyên tới đây nghỉ ngơi, nghĩ thôi cũng là một lựa chọn tuyệt vời rồi. Sở Lạc Duy bước tới ôm lấy cô, gác cằm lên vai cô. Kiều Vị Nhã nắm lấy tay anh, ngả người vào lòng anh, “Sở Lạc Duy, cảm ơn anh bao nhiêu năm qua vẫn luôn bằng lòng bao5dung em.”
“Câu này nên để anh nói mới đúng.” Sở Lạc Duy khẽ nói, đặt một nụ hôn lên má cô, “Sau này, chúng ta cũng sẽ như bây giờ.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc gật đầu. Họ đi đến ngày hôm nay, dường như không có thứ gì đánh bại được họ, “So với chị4Miên Miên và Bánh Bao Đậu, em thật sự cảm thấy em hạnh phúc hơn họ rất nhiều.” “Sao hôm nay lại dẻo miệng thể, không giống em lắm.” Sở Lạc Duy nói rồi xoay người cô lại, nheo mắt đánh giá cô.
Kiều Vị Nhã trợn mắt lườm, đẩy anh ra, “Anh đúng là đồ thích9ăn hành, em xuống dưới xem họ trang trí đây. Đây là khu nghỉ dưỡng của em cơ mà, phải trang hoàng giống kiểu em thích mới được.”
Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vị Nhã vui vẻ rời khỏi phòng. Anh đưa cô đến đây cũng vì chuyện này. Anh muốn mỗi một chi tiết trong hôn lễ của họ đều khiến Kiều Vi Nhã thích.
Cho nên, chỉ có thể dẫn cô tới đây, để cô tự trang hoàng hội trường hôn lễ theo ý cô thích. Thời gian trôi qua từng ngày, Tết càng lúc càng đến gần, nhưng diễn tập quân sự vẫn đang được tiến hành trong giai đoạn quyết liệt, không hề có dấu hiệu kết thúc. Nghe nói, đây là lần diễn tập quân sự khó đánh nhất.
Sở Lạc Nhất được nghỉ Tết Dương lịch liền dẫn con trai về nhà ở thành phố A, bởi vì anh bạn nhỏ này nhớ em gái rồi. Tiểu Tiểu Tiếu vẫn không biết nói, Thủy An Lạc cũng dùng không ít cách, cô nhóc này cũng cuống lắm, tiếc rằng vẫn không buột ra được một chữ nào. Dần dần Thủy An Lạc cũng không làm khó con bé nữa. “Đợt này anh trai con với Tiểu Bất Điểm sống ở khu nghỉ dưỡng ạ?” Sở Lạc Nhất vào phòng khách liền hỏi.
“Ừ, đợi đến hôm khai trương, nếu con thấy ở nhà chán quá thì con cũng qua đấy đi.” Thủy An Lạc thản nhiên trả lời, không có cảm giác quá coi trọng vấn đề này.
Sở Lạc Nhất ngẫm nghĩ, hình như có thể qua đó xem sao, “Vậy con đưa cả hai đứa nhỏ đi cùng nhé, cậu út có muốn đi không?”
“Không đi, đang dưỡng già đây, không thấy à?” Lạc An Thần hừ một tiếng, ngày mai còn phải đi đón ba mẹ. Chưa đầy mấy hôm nữa là đến hôn lễ rồi, người làm cậu như anh cũng không thể nhàn rỗi quá được.
“Xí, cậu cứ từ từ mà dưỡng già đi, không đi thì thôi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, sau đó gọi hai đứa trẻ tới, nói với chúng rằng ngày mai được đi chơi. Hai bạn nhỏ hiển nhiên rất vui.
Mà đúng lúc này, George vội vàng chạy vào phòng, khi nhìn thấy Sở Lạc Nhất, hiển nhiên khựng lại, thậm chí lời nói đã tràn tới khóe miệng còn bị nuốt ngược trở về, “Nhất Nhất về rồi à.”
“Chú George?” Sở Lạc Nhất tò mò hô lên, “Chú đúng là khách quý của nhà cháu.” “Ban nãy đi tìm chú Tư của cháu có chút chuyện nên vào thăm.” George thản nhiên trả lời, “Về từ bao giờ vậy?”
“Vừa nãy ạ.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn George với vẻ hoài nghi, phải biết rằng mười mấy năm rồi chú George không đến thăm nhà cô, hơn nữa trong dáng vẻ ban nãy hiển nhiên là cố tình đến đây.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã chớp mắt nhìn người đàn ông tự dưng đùa bậy đùa ba kia, cô nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.
Sở Lạc Duy thấy cô như vậy, gõ thẳng lên đầu cô một cái rồi đi về phía thang máy.
Khu nghỉ dưỡng này có tổng cộng tám tầng, tầng thứ tám không cho3người ngoài đặt phòng.
Phòng của họ nằm trên tầng này.
Sau khi bước vào phòng, Kiều Vị Nhã đi thẳng tới bên cửa sổ, tuy rằng bên ngoài không phải là biển lớn bao là vô tận, nhưng lại là những dãy núi trập trùng nối liền không dứt, còn có cả cây ăn quả, sau này0thường xuyên tới đây nghỉ ngơi, nghĩ thôi cũng là một lựa chọn tuyệt vời rồi. Sở Lạc Duy bước tới ôm lấy cô, gác cằm lên vai cô. Kiều Vị Nhã nắm lấy tay anh, ngả người vào lòng anh, “Sở Lạc Duy, cảm ơn anh bao nhiêu năm qua vẫn luôn bằng lòng bao5dung em.”
“Câu này nên để anh nói mới đúng.” Sở Lạc Duy khẽ nói, đặt một nụ hôn lên má cô, “Sau này, chúng ta cũng sẽ như bây giờ.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc gật đầu. Họ đi đến ngày hôm nay, dường như không có thứ gì đánh bại được họ, “So với chị4Miên Miên và Bánh Bao Đậu, em thật sự cảm thấy em hạnh phúc hơn họ rất nhiều.” “Sao hôm nay lại dẻo miệng thể, không giống em lắm.” Sở Lạc Duy nói rồi xoay người cô lại, nheo mắt đánh giá cô.
Kiều Vị Nhã trợn mắt lườm, đẩy anh ra, “Anh đúng là đồ thích9ăn hành, em xuống dưới xem họ trang trí đây. Đây là khu nghỉ dưỡng của em cơ mà, phải trang hoàng giống kiểu em thích mới được.”
Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vị Nhã vui vẻ rời khỏi phòng. Anh đưa cô đến đây cũng vì chuyện này. Anh muốn mỗi một chi tiết trong hôn lễ của họ đều khiến Kiều Vi Nhã thích.
Cho nên, chỉ có thể dẫn cô tới đây, để cô tự trang hoàng hội trường hôn lễ theo ý cô thích. Thời gian trôi qua từng ngày, Tết càng lúc càng đến gần, nhưng diễn tập quân sự vẫn đang được tiến hành trong giai đoạn quyết liệt, không hề có dấu hiệu kết thúc. Nghe nói, đây là lần diễn tập quân sự khó đánh nhất.
Sở Lạc Nhất được nghỉ Tết Dương lịch liền dẫn con trai về nhà ở thành phố A, bởi vì anh bạn nhỏ này nhớ em gái rồi. Tiểu Tiểu Tiếu vẫn không biết nói, Thủy An Lạc cũng dùng không ít cách, cô nhóc này cũng cuống lắm, tiếc rằng vẫn không buột ra được một chữ nào. Dần dần Thủy An Lạc cũng không làm khó con bé nữa. “Đợt này anh trai con với Tiểu Bất Điểm sống ở khu nghỉ dưỡng ạ?” Sở Lạc Nhất vào phòng khách liền hỏi.
“Ừ, đợi đến hôm khai trương, nếu con thấy ở nhà chán quá thì con cũng qua đấy đi.” Thủy An Lạc thản nhiên trả lời, không có cảm giác quá coi trọng vấn đề này.
Sở Lạc Nhất ngẫm nghĩ, hình như có thể qua đó xem sao, “Vậy con đưa cả hai đứa nhỏ đi cùng nhé, cậu út có muốn đi không?”
“Không đi, đang dưỡng già đây, không thấy à?” Lạc An Thần hừ một tiếng, ngày mai còn phải đi đón ba mẹ. Chưa đầy mấy hôm nữa là đến hôn lễ rồi, người làm cậu như anh cũng không thể nhàn rỗi quá được.
“Xí, cậu cứ từ từ mà dưỡng già đi, không đi thì thôi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, sau đó gọi hai đứa trẻ tới, nói với chúng rằng ngày mai được đi chơi. Hai bạn nhỏ hiển nhiên rất vui.
Mà đúng lúc này, George vội vàng chạy vào phòng, khi nhìn thấy Sở Lạc Nhất, hiển nhiên khựng lại, thậm chí lời nói đã tràn tới khóe miệng còn bị nuốt ngược trở về, “Nhất Nhất về rồi à.”
“Chú George?” Sở Lạc Nhất tò mò hô lên, “Chú đúng là khách quý của nhà cháu.” “Ban nãy đi tìm chú Tư của cháu có chút chuyện nên vào thăm.” George thản nhiên trả lời, “Về từ bao giờ vậy?”
“Vừa nãy ạ.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn George với vẻ hoài nghi, phải biết rằng mười mấy năm rồi chú George không đến thăm nhà cô, hơn nữa trong dáng vẻ ban nãy hiển nhiên là cố tình đến đây.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com