Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-319
Chương 319: HÔN LỄ LONG TRỌNG[15]
George vẫn không hề biến sắc, nhìn Sở Lạc Nhất mà nói, “Về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, chú lên trò chuyện vài câu với ba cháu.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, nhìn George đi lên tầng.
Lạc An Thần liếc xéo Sở Lạc Nhất một cái, “Có tí quy3tắc nào không thế, người ta vẫn là bề trên đấy.” Sở Lạc Nhất bĩu môi, cô tò mò thì đã sao nào? George đi lên tầng, thở phào một hơi, nhìn thấy Sở Ninh Dực mới vội vàng bước tới, “Chuyện đội nhạc công tôi đã bàn bạc0với Phong Phong rồi, ý của cậu ấy là không mời nhạc công ban nhạc gì cả, chỉ mời vài nghệ sĩ quen mặt lên đó hát vài câu là được, anh thấy thế nào?”
“Cậu là người chủ trì, chuyện này cậu cứ thương lượng với lão Tứ đi.”5Sở Ninh Dực nói, liếc mắt nhìn xuống dưới tầng, “Chỉ còn chưa được mấy ngày nữa, cậu bảo đám người kia làm quen với trình tự đi, đừng để đến lúc đó xảy ra sai sót gì.”
“Bây giờ chủ yếu chỉ sợ cô dâu xảy ra sai sót4ấy.” George khóc không ra nước mắt đáp trả. Đây là lần đầu tiên anh ta chủ trì một hôn lễ mà cô dâu không biết gì về nó.
Sở Ninh Dực: “...”
Chuyện này, anh thực sự không thể khẳng định được. “Cậu, tùy cơ ứng biến đi.” Sở Ninh9Dực chỉ có thể cho anh mấy chữ này thôi.
George: “...” Câu này nghe vào mà càng đắng lòng hơn.
Cho nên, anh ta cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Diễn tập quân sự kết thúc trước Tết dương lịch một ngày, mọi chuyện tiến triển tốt hơn tưởng tượng của Cổ Tỉ Thành, ít nhất đám lính của anh cũng thể hiện tốt hơn anh dự tính. Lần này, cuối cùng anh cũng giao nộp được một bản báo cáo đạt tiêu chuẩn. Tại phòng làm việc của thủ trưởng. Cố Tỉ Thành đứng thẳng tắp trước mặt thủ trưởng, đợi thủ trưởng lên tiếng.
Sau khi ký tên xong, thủ trưởng ném tờ đơn xin nghỉ phép cho anh, “Kỳ nghỉ một tháng, không thiếu một ngày, lần này cậu lập được công lớn, hai năm nay cũng không nghỉ phép ngày nào. Tôi đảm bảo trong vòng một tháng này, không có chuyện gì xảy ra. Cậu yên tâm ở bên cạnh vợ đi.” “Cảm ơn thủ trưởng.” Cố Tỉ Thành cười khà khà, cẩn thận cất đơn xin nghỉ đi, “Thủ trưởng, ngày mai là hôn lễ của tôi, hay là ngài cũng đến nhé?”
“Tôi đâu có rảnh như cậu, còn phải làm bản thu hoạch cho diễn tập quân sự, thằng nhóc nhà cậu thì chạy mất dép, mau chóng về chuẩn bị đi, thiếu nợ vợ cậu mấy năm rồi nhỉ, lượn đi, lượn đi.”
“Cảm ơn thủ trưởng.” Cố Tỉ Thành nói, sau khi làm lễ chào, anh quay người đi thẳng. Cố Tỉ Thành ra khỏi phòng làm việc của thủ trưởng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Ban nãy anh liên lạc với mẹ vợ, mọi chuyện đã được chuẩn bị gần xong cả rồi, chỉ sợ họ không thể xuất hiện thôi.
Lần này, tuyệt đối không thể không xuất hiện, càng không thể để cô ấy thất vọng được.
Cố Tỉ Thành lên xe, sau đó tìm số điện thoại của mẹ mình mà gọi một cuộc, “Mẹ ơi, mẹ lấy váy cưới về chưa a?”
“Lấy về rồi, cho người để ở khách sạn rồi, không làm lỡ chuyện của con được đâu.” Diệp Ngữ Vi mỉm cười nói, trông chờ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng ngóng được hôn lễ của con trai rồi.
“Tây Tây tới rồi ạ?” Cố Tỉ Thành trầm giọng hỏi.
“Viên Mặc ra biển rồi.” Ý cười trong giọng nói của Diệp Ngữ Vi hơi nhạt đi một chút, “Vì thế chắc Tây Tây không đến đâu, nhưng nó quay săn video rồi, lát nữa mẹ gửi cho con.”
Cố Tỉ Thành nắm chặt vô lăng trong tay mình, đáp lại một tiếng, “Con biết rồi.”
“Tỉ Thành, đừng trách em gái con.” Diệp Ngữ Vi vẫn không kiềm lòng được mà nói một câu.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, nó là em gái ruột của con, làm sao con trách con bé được?” Cố Tỉ Thành an ủi mẹ mình, trong lòng vẫn đang nhớ đến em gái, “Con có kỳ nghỉ hẳn một tháng, sau khi hôn lễ kết thúc, bọn con sẽ tới thăm Tây Tây.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
George vẫn không hề biến sắc, nhìn Sở Lạc Nhất mà nói, “Về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, chú lên trò chuyện vài câu với ba cháu.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, nhìn George đi lên tầng.
Lạc An Thần liếc xéo Sở Lạc Nhất một cái, “Có tí quy3tắc nào không thế, người ta vẫn là bề trên đấy.” Sở Lạc Nhất bĩu môi, cô tò mò thì đã sao nào? George đi lên tầng, thở phào một hơi, nhìn thấy Sở Ninh Dực mới vội vàng bước tới, “Chuyện đội nhạc công tôi đã bàn bạc0với Phong Phong rồi, ý của cậu ấy là không mời nhạc công ban nhạc gì cả, chỉ mời vài nghệ sĩ quen mặt lên đó hát vài câu là được, anh thấy thế nào?”
“Cậu là người chủ trì, chuyện này cậu cứ thương lượng với lão Tứ đi.”5Sở Ninh Dực nói, liếc mắt nhìn xuống dưới tầng, “Chỉ còn chưa được mấy ngày nữa, cậu bảo đám người kia làm quen với trình tự đi, đừng để đến lúc đó xảy ra sai sót gì.”
“Bây giờ chủ yếu chỉ sợ cô dâu xảy ra sai sót4ấy.” George khóc không ra nước mắt đáp trả. Đây là lần đầu tiên anh ta chủ trì một hôn lễ mà cô dâu không biết gì về nó.
Sở Ninh Dực: “...”
Chuyện này, anh thực sự không thể khẳng định được. “Cậu, tùy cơ ứng biến đi.” Sở Ninh9Dực chỉ có thể cho anh mấy chữ này thôi.
George: “...” Câu này nghe vào mà càng đắng lòng hơn.
Cho nên, anh ta cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Diễn tập quân sự kết thúc trước Tết dương lịch một ngày, mọi chuyện tiến triển tốt hơn tưởng tượng của Cổ Tỉ Thành, ít nhất đám lính của anh cũng thể hiện tốt hơn anh dự tính. Lần này, cuối cùng anh cũng giao nộp được một bản báo cáo đạt tiêu chuẩn. Tại phòng làm việc của thủ trưởng. Cố Tỉ Thành đứng thẳng tắp trước mặt thủ trưởng, đợi thủ trưởng lên tiếng.
Sau khi ký tên xong, thủ trưởng ném tờ đơn xin nghỉ phép cho anh, “Kỳ nghỉ một tháng, không thiếu một ngày, lần này cậu lập được công lớn, hai năm nay cũng không nghỉ phép ngày nào. Tôi đảm bảo trong vòng một tháng này, không có chuyện gì xảy ra. Cậu yên tâm ở bên cạnh vợ đi.” “Cảm ơn thủ trưởng.” Cố Tỉ Thành cười khà khà, cẩn thận cất đơn xin nghỉ đi, “Thủ trưởng, ngày mai là hôn lễ của tôi, hay là ngài cũng đến nhé?”
“Tôi đâu có rảnh như cậu, còn phải làm bản thu hoạch cho diễn tập quân sự, thằng nhóc nhà cậu thì chạy mất dép, mau chóng về chuẩn bị đi, thiếu nợ vợ cậu mấy năm rồi nhỉ, lượn đi, lượn đi.”
“Cảm ơn thủ trưởng.” Cố Tỉ Thành nói, sau khi làm lễ chào, anh quay người đi thẳng. Cố Tỉ Thành ra khỏi phòng làm việc của thủ trưởng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Ban nãy anh liên lạc với mẹ vợ, mọi chuyện đã được chuẩn bị gần xong cả rồi, chỉ sợ họ không thể xuất hiện thôi.
Lần này, tuyệt đối không thể không xuất hiện, càng không thể để cô ấy thất vọng được.
Cố Tỉ Thành lên xe, sau đó tìm số điện thoại của mẹ mình mà gọi một cuộc, “Mẹ ơi, mẹ lấy váy cưới về chưa a?”
“Lấy về rồi, cho người để ở khách sạn rồi, không làm lỡ chuyện của con được đâu.” Diệp Ngữ Vi mỉm cười nói, trông chờ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng ngóng được hôn lễ của con trai rồi.
“Tây Tây tới rồi ạ?” Cố Tỉ Thành trầm giọng hỏi.
“Viên Mặc ra biển rồi.” Ý cười trong giọng nói của Diệp Ngữ Vi hơi nhạt đi một chút, “Vì thế chắc Tây Tây không đến đâu, nhưng nó quay săn video rồi, lát nữa mẹ gửi cho con.”
Cố Tỉ Thành nắm chặt vô lăng trong tay mình, đáp lại một tiếng, “Con biết rồi.”
“Tỉ Thành, đừng trách em gái con.” Diệp Ngữ Vi vẫn không kiềm lòng được mà nói một câu.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, nó là em gái ruột của con, làm sao con trách con bé được?” Cố Tỉ Thành an ủi mẹ mình, trong lòng vẫn đang nhớ đến em gái, “Con có kỳ nghỉ hẳn một tháng, sau khi hôn lễ kết thúc, bọn con sẽ tới thăm Tây Tây.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com