Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-337
Chương 337: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [6]
Lúc bọn họ tới thành phố A trời vẫn chưa tối hẳn.
Tiểu Tiểu Tiểu mặc bộ đồ hình chim cánh cụt đứng nắm tay An Hinh Duyệt, chờ Sở Lạc Ninh lấy hành lý tới.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn, bé con lập tức cong miệng cười ngọt ngào. Cô bể con con gái lên rồi hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia,3thấy Sở Lạc Ninh đẩy hành lý qua liền thả Tiểu Tiếu Tiếu ngồi trên đó luôn.
Tiểu Tiểu Tiểu cười khanh khách, quay sang nhìn Sở Lạc Ninh.
An Hinh Duyệt đỡ lấy bé con. Cô đang nói chuyện với Sở Lạc Ninh nhưng ngay sau đó lại bị anh kéo lại, để cô đỡ lấy xe hành lý cùng Tiểu Tiểu Tiểu còn bản thân0anh đột ngột lao đi.
Một lát sau, An Hinh Duyệt chứng kiến Sở Lạc Ninh đè một người xuống đất.
An Hinh Duyệt không đẩy xe hành lý qua đó mà chỉ đứng nhìn mấy người cảnh sát đang chạy tới, đi cùng họ còn có một chú chó cảnh sát, bọn họ làm một nghi thức chào đúng chuẩn quân đội với Sở Lạc Ninh5rồi mới kéo người đang bị đè trên đất lên.
“Cảm ơn Đội trưởng Sở, nếu không chắc thằng nhãi này lại chạy mất rồi.” Người dẫn đầu nói: “Lần này nhất định phải xử tử hình cái tên này mới được!”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mi, anh vừa chỉnh sửa lại trang phục của mình vừa nói: “Xem ra có không ít hàng đấy nhỉ.”4Anh nói xong nhấc chân, hướng về phía hai chân của gã đàn ông kia mà đạp tới, nhanh chóng đạp gãy hai chân của gã.
“Sở Lạc Ninh!” Trong nháy mắt, trán của gã đàn ông kia toát đầm đìa mồ hôi nhưng lại cố gắng không gào lên.
“Được rồi, mang đi đi! Người này quá giảo hoạt, chỉ có thể làm như vậy mới9đảm bảo được gã không chạy thoát nối.” Sở Lạc Ninh nói xong, xoay người bỏ đi.
“Sếp, đó chính là chiến thần Sở Lạc Ninh sao?!!”
“Đệch, sao lại trẻ như vậy chứ?!! Có người nói trước đây một mình cậu ta có thể hạ gục một cái ổ tội phạm, nhưng mà thế này cũng trẻ quá rồi đấy!?” “Nhỏ tuổi hơn cả lũ các cậu, đúng là còn quá trẻ.” Người cầm đầu vừa nói vừa ép gã đàn ông gãy hai chân đang nằm dưới đất rời đi, sau đó nhìn sang liền thấy Sở Lạc Ninh đã nhận lại xe hành lý rồi dẫn vợ con rời khỏi sân bay: “Chỉ đáng tiếc, một người lính tuyệt vời, một chiến thần cứ vậy mà rút lui rồi.”
Khả năng nghe của An Hinh Duyệt vẫn luôn tốt, đương nhiên cô nghe rõ những lời này. Trước đó, Sở Lạc Ninh có gửi xe ở gara sân bay, cho nên không cần người nhà cho xe ra đón. Sau khi lên xe, Tiểu Tiểu Tiếu ngồi ở ghế trẻ em bắt đầu ngủ gật. An Hinh Duyệt vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Người kia là ai? Sao anh phải đạp gãy hai chân của gã như vậy?!“.
“Rất lâu trước đây gã chỉ là một tên tay sai đi theo một tên lão đại thôi, không ngờ mấy năm trôi qua gã lại có thể làm ăn lớn như vậy! Tốc độ của gã rất nhanh, hơn nữa còn nham hiểm xảo trá. Đại ca của gã bị chính gã giết chết. Mấy năm nay thật ra gã cũng ngoan ngoãn không làm gì đụng đến ranh giới của chúng ta.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Chỉ là giúp chiến hữu một chuyện thôi, em đừng nghĩ nhiều.” Sở Lạc Ninh nói rồi đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó cho xe chạy.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, nhất định anh không biết rằng trong nháy mắt lúc anh xông ra, đôi mắt anh đã sáng rực. Tất cả mọi người đều biết một người lính tuyệt vời, một chiến thần cứ thể rời khỏi đại đội đặc chiến là niềm nuối tiếc lớn nhất, thế nhưng anh vẫn không chút lưu luyến mà rời đi, chỉ vì một mình cô.
Xe rời khỏi sân bay, trên đường đi, Sở Lạc Ninh vẫn luôn nói chuyện với An Hinh Duyệt nhưng trong lòng cô lại có chút không yên.
Sở Lạc Ninh ai oán nói: “Bà xã! Chúng ta vừa mới kết hôn, tuần trăng mật vừa mới kết thúc mà em đã không muốn để ý đến anh nữa rồi hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc bọn họ tới thành phố A trời vẫn chưa tối hẳn.
Tiểu Tiểu Tiểu mặc bộ đồ hình chim cánh cụt đứng nắm tay An Hinh Duyệt, chờ Sở Lạc Ninh lấy hành lý tới.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn, bé con lập tức cong miệng cười ngọt ngào. Cô bể con con gái lên rồi hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia,3thấy Sở Lạc Ninh đẩy hành lý qua liền thả Tiểu Tiếu Tiếu ngồi trên đó luôn.
Tiểu Tiểu Tiểu cười khanh khách, quay sang nhìn Sở Lạc Ninh.
An Hinh Duyệt đỡ lấy bé con. Cô đang nói chuyện với Sở Lạc Ninh nhưng ngay sau đó lại bị anh kéo lại, để cô đỡ lấy xe hành lý cùng Tiểu Tiểu Tiểu còn bản thân0anh đột ngột lao đi.
Một lát sau, An Hinh Duyệt chứng kiến Sở Lạc Ninh đè một người xuống đất.
An Hinh Duyệt không đẩy xe hành lý qua đó mà chỉ đứng nhìn mấy người cảnh sát đang chạy tới, đi cùng họ còn có một chú chó cảnh sát, bọn họ làm một nghi thức chào đúng chuẩn quân đội với Sở Lạc Ninh5rồi mới kéo người đang bị đè trên đất lên.
“Cảm ơn Đội trưởng Sở, nếu không chắc thằng nhãi này lại chạy mất rồi.” Người dẫn đầu nói: “Lần này nhất định phải xử tử hình cái tên này mới được!”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mi, anh vừa chỉnh sửa lại trang phục của mình vừa nói: “Xem ra có không ít hàng đấy nhỉ.”4Anh nói xong nhấc chân, hướng về phía hai chân của gã đàn ông kia mà đạp tới, nhanh chóng đạp gãy hai chân của gã.
“Sở Lạc Ninh!” Trong nháy mắt, trán của gã đàn ông kia toát đầm đìa mồ hôi nhưng lại cố gắng không gào lên.
“Được rồi, mang đi đi! Người này quá giảo hoạt, chỉ có thể làm như vậy mới9đảm bảo được gã không chạy thoát nối.” Sở Lạc Ninh nói xong, xoay người bỏ đi.
“Sếp, đó chính là chiến thần Sở Lạc Ninh sao?!!”
“Đệch, sao lại trẻ như vậy chứ?!! Có người nói trước đây một mình cậu ta có thể hạ gục một cái ổ tội phạm, nhưng mà thế này cũng trẻ quá rồi đấy!?” “Nhỏ tuổi hơn cả lũ các cậu, đúng là còn quá trẻ.” Người cầm đầu vừa nói vừa ép gã đàn ông gãy hai chân đang nằm dưới đất rời đi, sau đó nhìn sang liền thấy Sở Lạc Ninh đã nhận lại xe hành lý rồi dẫn vợ con rời khỏi sân bay: “Chỉ đáng tiếc, một người lính tuyệt vời, một chiến thần cứ vậy mà rút lui rồi.”
Khả năng nghe của An Hinh Duyệt vẫn luôn tốt, đương nhiên cô nghe rõ những lời này. Trước đó, Sở Lạc Ninh có gửi xe ở gara sân bay, cho nên không cần người nhà cho xe ra đón. Sau khi lên xe, Tiểu Tiểu Tiếu ngồi ở ghế trẻ em bắt đầu ngủ gật. An Hinh Duyệt vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Người kia là ai? Sao anh phải đạp gãy hai chân của gã như vậy?!“.
“Rất lâu trước đây gã chỉ là một tên tay sai đi theo một tên lão đại thôi, không ngờ mấy năm trôi qua gã lại có thể làm ăn lớn như vậy! Tốc độ của gã rất nhanh, hơn nữa còn nham hiểm xảo trá. Đại ca của gã bị chính gã giết chết. Mấy năm nay thật ra gã cũng ngoan ngoãn không làm gì đụng đến ranh giới của chúng ta.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Chỉ là giúp chiến hữu một chuyện thôi, em đừng nghĩ nhiều.” Sở Lạc Ninh nói rồi đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó cho xe chạy.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, nhất định anh không biết rằng trong nháy mắt lúc anh xông ra, đôi mắt anh đã sáng rực. Tất cả mọi người đều biết một người lính tuyệt vời, một chiến thần cứ thể rời khỏi đại đội đặc chiến là niềm nuối tiếc lớn nhất, thế nhưng anh vẫn không chút lưu luyến mà rời đi, chỉ vì một mình cô.
Xe rời khỏi sân bay, trên đường đi, Sở Lạc Ninh vẫn luôn nói chuyện với An Hinh Duyệt nhưng trong lòng cô lại có chút không yên.
Sở Lạc Ninh ai oán nói: “Bà xã! Chúng ta vừa mới kết hôn, tuần trăng mật vừa mới kết thúc mà em đã không muốn để ý đến anh nữa rồi hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com