Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-339
Chương 339: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [8]
An Hinh Duyệt lên lầu lấy đồ nhưng không xuống mà đi từ phòng mình sang thẳng phòng của Sở Lạc Ninh, chắc giờ hai ba con đang nói chuyện với ba mẹ chồng ở dưới nhà. Thế nên An Hinh Duyệt thay xong quần áo rồi mới đi xuống. Tiểu Tiểu vốn đang dựa trong lòng Sở Lạc Ninh ăn hoa quả, thấy An Hinh Duyệt đi3xuống liền bê đĩa chạy tới, muốn đưa cho mẹ ăn. Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Tiếu Tiếu bằng vẻ hài lòng, cũng không uổng công anh đã dạy dỗ con bé.
An Hinh Duyệt nhận lấy đĩa, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bé con đi tới sofa ngồi, cô thấy đặc sản mà Sở Lạc Ninh bỏ ra đều đang ở hết trên bàn.
Thủy An Lạc0thấy An Hinh Duyệt ngồi xuống rồi mới nói: “Lần này đi muốn đưa cả Tiểu Tiếu Tiếu đi cùng à?”
An Hinh Duyệt nghe thấy mẹ chồng nói vậy, không khỏi quay qua nhìn Sở Lạc Ninh một cái, sau đó mới lại nhìn mẹ chồng, “Đúng là bọn con có ý này, nhưng chỉ sợ chúng con không có thời gian, con nghĩ chờ tới lúc Tiểu5Tiểu đi học cũng được ạ.”
“Sao lại không có thời gian, sau này anh có thời gian.” Sở Lạc Ninh nói thẳng. An Hinh Duyệt lườm anh một cái, lại nhìn mẹ chồng, “Để xem đã ạ, dù có được điều đến chỗ quân đội bình thường thì anh ấy mới nhậm chức cũng sẽ bận lắm cho xem.”
Thủy An Lạc nghĩ thấy cũng phải, nhưng Sở Ninh4Dực lại không hề nói gì.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn Tiểu Tiếu Tiếu, “Con theo ông bà có được không, chủ nhật ba mẹ về đưa con đi chơi.” Trên gương mặt Tiểu Tiếu Tiếu ánh lên vẻ thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mím môi gật đầu. An Hinh Duyệt hôn lên má bé con, “Con ngoan lắm, chờ khi nào Tiếu Tiếu đi học tiểu9học, ba mẹ sẽ đón con về ở với ba mẹ được không nào?”
“Không phải chứ vợ ơi, sao anh lại không có thời gian được?” Sở Lạc Ninh dựa vào sofa nhìn vợ mình. An Hinh Duyệt quay lại nhìn anh, “Anh gắt lên với ai đấy?”.
Sở Lạc Ninh vừa nghe thấy vậy liền co rúm, giơ tay lên không nói gì nữa. Thủy An Lạc hài lòng nhìn con trai mình, đàn ông Sở gia ai cũng đều là người tài giỏi, nhưng chỉ cần ở trước
mặt vợ là người nào người nấy đều co rúm hết cả lại. “Được rồi, hai con vừa về thì nghỉ ngơi trước đi, khi nào cơm tối xong thì mẹ gọi.” Thủy An Lạc thấy được vẻ
mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của của An Hinh Duyệt liền nói. Tiểu Tiểu Tiểu vừa ngủ rồi nên giờ cũng đã tỉnh táo hơn một chút, bẻ con xuống nhà với ông bà nội.
Sau khi An Hinh Duyệt và Sở Lạc Ninh lên lầu, anh liền kéo cô ôm vào lòng, cúi xuống hôn mạnh cô một cái rồi mới nói, “Sao anh lại không có thời gian được? Bộ đội bình thường không bận như em nghĩ đâu.”
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, ôm lấy mặt anh, “Em mệt rồi, ngủ một lát đã, lát đến giờ cơm cũng đừng gọi em.” Sở Lạc Ninh: “...” Thấy vợ mình lăn thẳng ra giường, anh đi tới ngồi xuống giường lại hỏi: “Vợ ơi, em đừng ngủ vội, chúng
mình nói chuyện cái đã.” “Em buồn ngủ lắm, đừng gọi em.” An Hinh Duyệt ghét bỏ đẩy anh ra, kéo chắn rồi ngủ luôn. Sở Lạc Ninh hơi nheo mắt lại, sau đó chỉ chỉnh lại chăn cho cô chứ không nói gì nữa cả.
Hồi đó là anh có ý muốn nuôi Tiếu Tiếu, tuy An Hinh Duyệt là người đề nghị nhưng anh vẫn sợ cô sẽ có suy nghĩ riêng, dù sao thì con bé cũng không phải con ruột của họ.
Đặc biệt là hiện tại, An Hinh Duyệt lại không chịu để Tiếu Tiếu theo họ, khó tránh khỏi việc khiến anh cũng có chút suy nghĩ. Chờ An Hinh Duyệt ngủ rồi, Sở Lạc Ninh mới đứng dậy rồi xuống nhà.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt lên lầu lấy đồ nhưng không xuống mà đi từ phòng mình sang thẳng phòng của Sở Lạc Ninh, chắc giờ hai ba con đang nói chuyện với ba mẹ chồng ở dưới nhà. Thế nên An Hinh Duyệt thay xong quần áo rồi mới đi xuống. Tiểu Tiểu vốn đang dựa trong lòng Sở Lạc Ninh ăn hoa quả, thấy An Hinh Duyệt đi3xuống liền bê đĩa chạy tới, muốn đưa cho mẹ ăn. Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Tiếu Tiếu bằng vẻ hài lòng, cũng không uổng công anh đã dạy dỗ con bé.
An Hinh Duyệt nhận lấy đĩa, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của bé con đi tới sofa ngồi, cô thấy đặc sản mà Sở Lạc Ninh bỏ ra đều đang ở hết trên bàn.
Thủy An Lạc0thấy An Hinh Duyệt ngồi xuống rồi mới nói: “Lần này đi muốn đưa cả Tiểu Tiếu Tiếu đi cùng à?”
An Hinh Duyệt nghe thấy mẹ chồng nói vậy, không khỏi quay qua nhìn Sở Lạc Ninh một cái, sau đó mới lại nhìn mẹ chồng, “Đúng là bọn con có ý này, nhưng chỉ sợ chúng con không có thời gian, con nghĩ chờ tới lúc Tiểu5Tiểu đi học cũng được ạ.”
“Sao lại không có thời gian, sau này anh có thời gian.” Sở Lạc Ninh nói thẳng. An Hinh Duyệt lườm anh một cái, lại nhìn mẹ chồng, “Để xem đã ạ, dù có được điều đến chỗ quân đội bình thường thì anh ấy mới nhậm chức cũng sẽ bận lắm cho xem.”
Thủy An Lạc nghĩ thấy cũng phải, nhưng Sở Ninh4Dực lại không hề nói gì.
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn Tiểu Tiếu Tiếu, “Con theo ông bà có được không, chủ nhật ba mẹ về đưa con đi chơi.” Trên gương mặt Tiểu Tiếu Tiếu ánh lên vẻ thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mím môi gật đầu. An Hinh Duyệt hôn lên má bé con, “Con ngoan lắm, chờ khi nào Tiếu Tiếu đi học tiểu9học, ba mẹ sẽ đón con về ở với ba mẹ được không nào?”
“Không phải chứ vợ ơi, sao anh lại không có thời gian được?” Sở Lạc Ninh dựa vào sofa nhìn vợ mình. An Hinh Duyệt quay lại nhìn anh, “Anh gắt lên với ai đấy?”.
Sở Lạc Ninh vừa nghe thấy vậy liền co rúm, giơ tay lên không nói gì nữa. Thủy An Lạc hài lòng nhìn con trai mình, đàn ông Sở gia ai cũng đều là người tài giỏi, nhưng chỉ cần ở trước
mặt vợ là người nào người nấy đều co rúm hết cả lại. “Được rồi, hai con vừa về thì nghỉ ngơi trước đi, khi nào cơm tối xong thì mẹ gọi.” Thủy An Lạc thấy được vẻ
mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của của An Hinh Duyệt liền nói. Tiểu Tiểu Tiểu vừa ngủ rồi nên giờ cũng đã tỉnh táo hơn một chút, bẻ con xuống nhà với ông bà nội.
Sau khi An Hinh Duyệt và Sở Lạc Ninh lên lầu, anh liền kéo cô ôm vào lòng, cúi xuống hôn mạnh cô một cái rồi mới nói, “Sao anh lại không có thời gian được? Bộ đội bình thường không bận như em nghĩ đâu.”
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, ôm lấy mặt anh, “Em mệt rồi, ngủ một lát đã, lát đến giờ cơm cũng đừng gọi em.” Sở Lạc Ninh: “...” Thấy vợ mình lăn thẳng ra giường, anh đi tới ngồi xuống giường lại hỏi: “Vợ ơi, em đừng ngủ vội, chúng
mình nói chuyện cái đã.” “Em buồn ngủ lắm, đừng gọi em.” An Hinh Duyệt ghét bỏ đẩy anh ra, kéo chắn rồi ngủ luôn. Sở Lạc Ninh hơi nheo mắt lại, sau đó chỉ chỉnh lại chăn cho cô chứ không nói gì nữa cả.
Hồi đó là anh có ý muốn nuôi Tiếu Tiếu, tuy An Hinh Duyệt là người đề nghị nhưng anh vẫn sợ cô sẽ có suy nghĩ riêng, dù sao thì con bé cũng không phải con ruột của họ.
Đặc biệt là hiện tại, An Hinh Duyệt lại không chịu để Tiếu Tiếu theo họ, khó tránh khỏi việc khiến anh cũng có chút suy nghĩ. Chờ An Hinh Duyệt ngủ rồi, Sở Lạc Ninh mới đứng dậy rồi xuống nhà.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook