Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-344
Chương 344: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [13]
Sau khi An Hinh Duyệt ăn được mì rồi mới chịu buông tha cho Sở Lạc Ninh rồi chịu đi ngủ. sở Lạc Ninh thấy vợ lại ngủ tiếp rồi mới xuống nhà rửa bát rồi về nghỉ ngơi.
Chỉ có điều sau khi nằm xuống, vừa ôm vợ vào lòng thì anh bỗng nhớ đến một chuyện, đó là vẫn chưa bao cho vợ anh biết chuyện cô đã có thai.
Tắc trách, tắc trách quá, xem ra chuyện này chỉ có thể để mai báo cho3vợ thôi vậy.
Sở Lạc Ninh nghĩ rồi đặt bàn tay to lớn của mình lên phần bụng bằng phẳng của cô, ở đây có đứa con của hai người họ. Tuy có Tiếu Tiếu, nhưng suy cho cùng thì con bé cũng không phải là con gái ruột, cho đến tận cái khoảnh khắc mẹ anh nói với anh rằng An Hinh Duyệt có thai rồi, Sở Lạc Ninh mới chính thức hiểu được thế nào được gọi là làm cha.
Đó là một loại cảm giác0không thể diễn tả được bằng lời.
Trên thế gian này đã có một sinh mệnh nhỏ bé vì anh nên mới tồn tại.
Sinh mệnh nhỏ tồn tại vì anh và người mà anh yêu nhất. Cảm giác ấy giống như có được một thứ gì đó tốt đẹp nhất trên đời này vậy. Không, thậm chí nó còn tuyệt diệu hơn rất nhiều so với những gì anh nghĩ.
Con của anh.
Đứa con máu mủ ruột rà của anh. Sở Lạc Ninh cười ngốc, cứ liên tục5nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang say giấc của An Hinh Duyệt. Đây là bảo bối của anh, cả cô và đứa nhỏ đều là bảo bối của anh.
“Vợ à, kiếp này và cả kiếp sau anh đều sẽ đối xử tốt với em.” Sở Ninh Dực khẽ thủ thỉ, nhưng vì An Hinh Duyệt đang ngủ say trong lòng anh cho nên lúc này cô hoàn toàn không nghe thấy được.
Sở Lạc Ninh cứ ngắm cô như vậy cả một đêm, bàn tay to4lớn mang theo độ ẩm cũng để trên bụng cô cả đêm.
Bên ngoài gió đêm đông rít gào, nhưng có cô ở đây, đối với anh mà nói bốn mùa đều như mùa xuân vậy. Trời dần sáng, An Hinh Duyệt đúng giờ thức dậy, đập vào mắt cô là thấy Sở Lạc Ninh đang nhìn mình. An Hinh Duyệt giơ tay ôm lấy cổ anh, rúc vào lòng anh một hồi, “Sao anh dậy sớm thế?” Sở Lạc Ninh hôn chóc lên môi cô một9cái, tất nhiên anh sẽ không nói cho cô biết chuyện cả đêm qua anh không hề ngủ chút nào. “Anh có chuyện này muốn nói với em” Hôn xong nhưng Sở Lạc Ninh cũng không lập tức rời ra. Hôm nay là hai mươi tám tháng Chạp, còn hai ngày nữa là Tết âm lịch rồi. An Hinh Duyệt nghe thấy anh nói vậy thì hơi khựng lại rồi mới “ờ” một tiếng, “Anh phải đi trực ban rồi à.”
Sở Ninh Dực lại thưởng cho cô một nụ hôn khác, “Anh vừa mới được điều tới binh đoàn bình thường, đúng lúc lão Châu- đồng nghiệp của anh năm nay muốn về nhà, vì thế ba ngày ba mươi, mùng một, mùng hai anh phải trực.”
Vì nhà của Sở Lạc Ninh ở thành phố A, cho nên anh có thể về nhà bất cứ lúc nào. Thêm nữa trước đó anh cũng đã nghỉ gần một tháng rồi, bản thân anh không phải là người có thể chịu được nhàn rỗi.
“Vậy anh về đi, em ở nhà với ba mẹ cho.” An Hinh Duyệt khẽ thở dài, nhưng không hề tỏ ý trách cứ, vì cô hiểu Sở Lạc Ninh, dù anh không nói cô cũng biết anh phải về quân doanh. Sở Lạc Ninh ngồi dậy, rời giường vào nhà tắm, “Ừm, năm nay em ăn Tết ở nhà đi, mùng mấy em mới chính thức phải đi làm?”
“Mùng sáu ạ, trước đó em có làm một số thí nghiệm bên chỗ Cố Tỉ Thành, cảm thấy cũng ổn. Lần này quay về em phải phụ trách mảng huấn luyện tâm lý đặc chiến viên.” Nói xong, rõ ràng cô có cảm nhận thấy là sở Lạc
Ninh hơi đờ ra, sau đó mới vào nhà tắm.
“Rõ ràng là không bỏ được.” An Hinh Duyệt khẽ nói, sau đó cô mới bò dậy khỏi giường rồi vào nhà tắm. “Đi dép, đi dép vào.” Sở Lạc Ninh cắn bàn chải đánh răng trách. An Hinh Duyệt hơi bĩu môi, lại bị Sở Lạc Ninh tóm ra ngoài đi dép.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi An Hinh Duyệt ăn được mì rồi mới chịu buông tha cho Sở Lạc Ninh rồi chịu đi ngủ. sở Lạc Ninh thấy vợ lại ngủ tiếp rồi mới xuống nhà rửa bát rồi về nghỉ ngơi.
Chỉ có điều sau khi nằm xuống, vừa ôm vợ vào lòng thì anh bỗng nhớ đến một chuyện, đó là vẫn chưa bao cho vợ anh biết chuyện cô đã có thai.
Tắc trách, tắc trách quá, xem ra chuyện này chỉ có thể để mai báo cho3vợ thôi vậy.
Sở Lạc Ninh nghĩ rồi đặt bàn tay to lớn của mình lên phần bụng bằng phẳng của cô, ở đây có đứa con của hai người họ. Tuy có Tiếu Tiếu, nhưng suy cho cùng thì con bé cũng không phải là con gái ruột, cho đến tận cái khoảnh khắc mẹ anh nói với anh rằng An Hinh Duyệt có thai rồi, Sở Lạc Ninh mới chính thức hiểu được thế nào được gọi là làm cha.
Đó là một loại cảm giác0không thể diễn tả được bằng lời.
Trên thế gian này đã có một sinh mệnh nhỏ bé vì anh nên mới tồn tại.
Sinh mệnh nhỏ tồn tại vì anh và người mà anh yêu nhất. Cảm giác ấy giống như có được một thứ gì đó tốt đẹp nhất trên đời này vậy. Không, thậm chí nó còn tuyệt diệu hơn rất nhiều so với những gì anh nghĩ.
Con của anh.
Đứa con máu mủ ruột rà của anh. Sở Lạc Ninh cười ngốc, cứ liên tục5nhẹ nhàng hôn lên gương mặt đang say giấc của An Hinh Duyệt. Đây là bảo bối của anh, cả cô và đứa nhỏ đều là bảo bối của anh.
“Vợ à, kiếp này và cả kiếp sau anh đều sẽ đối xử tốt với em.” Sở Ninh Dực khẽ thủ thỉ, nhưng vì An Hinh Duyệt đang ngủ say trong lòng anh cho nên lúc này cô hoàn toàn không nghe thấy được.
Sở Lạc Ninh cứ ngắm cô như vậy cả một đêm, bàn tay to4lớn mang theo độ ẩm cũng để trên bụng cô cả đêm.
Bên ngoài gió đêm đông rít gào, nhưng có cô ở đây, đối với anh mà nói bốn mùa đều như mùa xuân vậy. Trời dần sáng, An Hinh Duyệt đúng giờ thức dậy, đập vào mắt cô là thấy Sở Lạc Ninh đang nhìn mình. An Hinh Duyệt giơ tay ôm lấy cổ anh, rúc vào lòng anh một hồi, “Sao anh dậy sớm thế?” Sở Lạc Ninh hôn chóc lên môi cô một9cái, tất nhiên anh sẽ không nói cho cô biết chuyện cả đêm qua anh không hề ngủ chút nào. “Anh có chuyện này muốn nói với em” Hôn xong nhưng Sở Lạc Ninh cũng không lập tức rời ra. Hôm nay là hai mươi tám tháng Chạp, còn hai ngày nữa là Tết âm lịch rồi. An Hinh Duyệt nghe thấy anh nói vậy thì hơi khựng lại rồi mới “ờ” một tiếng, “Anh phải đi trực ban rồi à.”
Sở Ninh Dực lại thưởng cho cô một nụ hôn khác, “Anh vừa mới được điều tới binh đoàn bình thường, đúng lúc lão Châu- đồng nghiệp của anh năm nay muốn về nhà, vì thế ba ngày ba mươi, mùng một, mùng hai anh phải trực.”
Vì nhà của Sở Lạc Ninh ở thành phố A, cho nên anh có thể về nhà bất cứ lúc nào. Thêm nữa trước đó anh cũng đã nghỉ gần một tháng rồi, bản thân anh không phải là người có thể chịu được nhàn rỗi.
“Vậy anh về đi, em ở nhà với ba mẹ cho.” An Hinh Duyệt khẽ thở dài, nhưng không hề tỏ ý trách cứ, vì cô hiểu Sở Lạc Ninh, dù anh không nói cô cũng biết anh phải về quân doanh. Sở Lạc Ninh ngồi dậy, rời giường vào nhà tắm, “Ừm, năm nay em ăn Tết ở nhà đi, mùng mấy em mới chính thức phải đi làm?”
“Mùng sáu ạ, trước đó em có làm một số thí nghiệm bên chỗ Cố Tỉ Thành, cảm thấy cũng ổn. Lần này quay về em phải phụ trách mảng huấn luyện tâm lý đặc chiến viên.” Nói xong, rõ ràng cô có cảm nhận thấy là sở Lạc
Ninh hơi đờ ra, sau đó mới vào nhà tắm.
“Rõ ràng là không bỏ được.” An Hinh Duyệt khẽ nói, sau đó cô mới bò dậy khỏi giường rồi vào nhà tắm. “Đi dép, đi dép vào.” Sở Lạc Ninh cắn bàn chải đánh răng trách. An Hinh Duyệt hơi bĩu môi, lại bị Sở Lạc Ninh tóm ra ngoài đi dép.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook