Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-345
Chương 345: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[14]
“Trong phòng cũng có lạnh đâu, em còn từng để chân trần đi trên tuyết nữa kìa.” An Hinh Duyệt càu nhàu, lúc ở nhà cô vẫn thích đi chân đất hơn, nó khiến người ta cảm thấy dễ3chịu.
Sở Lạc Ninh quăng cho cô một ánh mắt tự hiểu đi rồi nhàn nhạt nói, “Làm mẹ rồi còn không biết quý trọng bản thân.”
An Hinh Duyệt tưởng anh nói Tiểu Tiếu Tiếu, không buồn để ý đáp0lại, “Làm mẹ thì sao chứ? Sức khỏe của em hơi bị tốt đấy.”
“Sức khỏe em tốt thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng em chứ.” Sở Lạc Ninh nói xong lập tức quay người vào nhà5tắm, bỏ lại An Hinh Duyệt đang ngây ngốc tại chỗ.
Tròn một phút, lúc Sở Lạc Ninh gần đánh răng xong rồi An Hinh Duyệt mới phản ứng lại được lời anh nói. Cô tóm lấy cánh tay Sở4Lạc Ninh, lớn tiếng hỏi, “Anh nói cái gì cơ? Nói lại lần nữa đi, anh vừa mới nói gì?”
Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ đang hết sức cẩn thận của vợ mình. Anh hơi nghiêng đầu, nghĩ một9hồi rồi đáp, “Em có thai rồi, chiều hôm qua mẹ vừa mới xác nhận xong.”
Em có thai rồi!
Em có thai rồi!
Giờ trong đầu An Hinh Duyệt chỉ có mỗi mấy chữ này.
Hai tay cô vô thức sờ lên bụng, nhưng sờ mãi sờ mãi lại cảm thấy có gì đó không đúng, rồi cô bỗng kêu ầm lên, “Anh biết mà tối qua còn để em ăn mì, có phải anh muốn hại chết con em không hả?” Sở Lạc Ninh: “...”.
Chắc anh không phải họ Sở mà là họ Đậu rồi, anh đúng là còn oan hơn cả Đậu Nga* mà.
* Dựa theo Đậu Nga oan: Tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, (nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), được Quan Hán Khánh viết sau năm 1991 đời Nguyễn Thế Tổ. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.
“Là em đòi ăn cơ mà.” Sở Lạc Ninh diễn đạt lại một sự thật. “Thể anh có thể nói với em, nếu anh nói thì em sẽ không ăn nữa chứ sao.” An Hinh Duyệt lại càng tỏ ra đương nhiên hơn.
Sở Lạc Ninh: “...”
Thể có nghĩa là vẫn là lỗi của anh hả? “Được rồi, được rồi, có ăn mì một lần con nó cũng không thành mì được đầu, em yên tâm đi.” “Anh mới biến thành mì ấy, có ai nói con mình như anh không?” An Hinh Duyệt nói xong hừ một tiếng rồi lại đi nằm. Sở Ninh Dực cạn lời nhìn trời, trong tương lai địa vị của anh trong cái nhà này chắc sẽ không thấy đâu nữa rồi.
Sau khi anh vệ sinh cá nhân xong lại quay về giường hôn An Hinh Duyệt một cái, “Ăn gì, để anh xuống nhà làm bữa sáng cho em.”
Chiều nay anh phải về quân doanh cho nên lúc này muốn làm hết mọi chuyện cho cô. Tuy An Hinh Duyệt mang thai không bị nghén, nhưng cô cũng chẳng muốn ăn uống gì, cô lắc đầu nói: “Chiều em đi với anh luôn nhé.”. “Không cần đâu, anh về đó phải trực ban, không có ai chăm sóc em cả, ít nhất ở đây vẫn còn có ba mẹ có thể chăm được em.” Anh đứng dậy xoa đầu cô, “Để anh xuống nhà làm quả trứng cho em ăn.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh rời đi, khẽ thở dài, chắc anh không muốn cô trông thấy dáng vẻ chật vật nhất của anh trong mấy ngày ở quân doanh chứ gì.
Dù sao thì lần này quay về anh cũng không thể tới khu huấn luyện đặc chiến viên bên trái nữa mà phải tới khu huấn luyện binh đoàn bình thường bên phải rồi. Chuyện này đối với anh mà nói nhất định là một thách thức, mà anh không muốn để cô trông thấy thách thức này nên mới chọn quay về một mình. An Hinh Duyệt khẽ rũ mắt, có lẽ lần trực thay này không nhất thiết phải là anh, nhưng anh lại chọn qua đó vào thời điểm này.
Chàng trai ngốc nghếch này, anh nghĩ làm khó bản thân như vậy thì anh sẽ vui được sao?
Lúc ăn sáng, Sở Lạc Ninh nói lại chuyện này cho ba mẹ biết. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đã quen với sự thật con trai không ở nhà vào dịp Tết cho nên cũng không nói gì cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Trong phòng cũng có lạnh đâu, em còn từng để chân trần đi trên tuyết nữa kìa.” An Hinh Duyệt càu nhàu, lúc ở nhà cô vẫn thích đi chân đất hơn, nó khiến người ta cảm thấy dễ3chịu.
Sở Lạc Ninh quăng cho cô một ánh mắt tự hiểu đi rồi nhàn nhạt nói, “Làm mẹ rồi còn không biết quý trọng bản thân.”
An Hinh Duyệt tưởng anh nói Tiểu Tiếu Tiếu, không buồn để ý đáp0lại, “Làm mẹ thì sao chứ? Sức khỏe của em hơi bị tốt đấy.”
“Sức khỏe em tốt thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng em chứ.” Sở Lạc Ninh nói xong lập tức quay người vào nhà5tắm, bỏ lại An Hinh Duyệt đang ngây ngốc tại chỗ.
Tròn một phút, lúc Sở Lạc Ninh gần đánh răng xong rồi An Hinh Duyệt mới phản ứng lại được lời anh nói. Cô tóm lấy cánh tay Sở4Lạc Ninh, lớn tiếng hỏi, “Anh nói cái gì cơ? Nói lại lần nữa đi, anh vừa mới nói gì?”
Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ đang hết sức cẩn thận của vợ mình. Anh hơi nghiêng đầu, nghĩ một9hồi rồi đáp, “Em có thai rồi, chiều hôm qua mẹ vừa mới xác nhận xong.”
Em có thai rồi!
Em có thai rồi!
Giờ trong đầu An Hinh Duyệt chỉ có mỗi mấy chữ này.
Hai tay cô vô thức sờ lên bụng, nhưng sờ mãi sờ mãi lại cảm thấy có gì đó không đúng, rồi cô bỗng kêu ầm lên, “Anh biết mà tối qua còn để em ăn mì, có phải anh muốn hại chết con em không hả?” Sở Lạc Ninh: “...”.
Chắc anh không phải họ Sở mà là họ Đậu rồi, anh đúng là còn oan hơn cả Đậu Nga* mà.
* Dựa theo Đậu Nga oan: Tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, (nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), được Quan Hán Khánh viết sau năm 1991 đời Nguyễn Thế Tổ. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.
“Là em đòi ăn cơ mà.” Sở Lạc Ninh diễn đạt lại một sự thật. “Thể anh có thể nói với em, nếu anh nói thì em sẽ không ăn nữa chứ sao.” An Hinh Duyệt lại càng tỏ ra đương nhiên hơn.
Sở Lạc Ninh: “...”
Thể có nghĩa là vẫn là lỗi của anh hả? “Được rồi, được rồi, có ăn mì một lần con nó cũng không thành mì được đầu, em yên tâm đi.” “Anh mới biến thành mì ấy, có ai nói con mình như anh không?” An Hinh Duyệt nói xong hừ một tiếng rồi lại đi nằm. Sở Ninh Dực cạn lời nhìn trời, trong tương lai địa vị của anh trong cái nhà này chắc sẽ không thấy đâu nữa rồi.
Sau khi anh vệ sinh cá nhân xong lại quay về giường hôn An Hinh Duyệt một cái, “Ăn gì, để anh xuống nhà làm bữa sáng cho em.”
Chiều nay anh phải về quân doanh cho nên lúc này muốn làm hết mọi chuyện cho cô. Tuy An Hinh Duyệt mang thai không bị nghén, nhưng cô cũng chẳng muốn ăn uống gì, cô lắc đầu nói: “Chiều em đi với anh luôn nhé.”. “Không cần đâu, anh về đó phải trực ban, không có ai chăm sóc em cả, ít nhất ở đây vẫn còn có ba mẹ có thể chăm được em.” Anh đứng dậy xoa đầu cô, “Để anh xuống nhà làm quả trứng cho em ăn.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh rời đi, khẽ thở dài, chắc anh không muốn cô trông thấy dáng vẻ chật vật nhất của anh trong mấy ngày ở quân doanh chứ gì.
Dù sao thì lần này quay về anh cũng không thể tới khu huấn luyện đặc chiến viên bên trái nữa mà phải tới khu huấn luyện binh đoàn bình thường bên phải rồi. Chuyện này đối với anh mà nói nhất định là một thách thức, mà anh không muốn để cô trông thấy thách thức này nên mới chọn quay về một mình. An Hinh Duyệt khẽ rũ mắt, có lẽ lần trực thay này không nhất thiết phải là anh, nhưng anh lại chọn qua đó vào thời điểm này.
Chàng trai ngốc nghếch này, anh nghĩ làm khó bản thân như vậy thì anh sẽ vui được sao?
Lúc ăn sáng, Sở Lạc Ninh nói lại chuyện này cho ba mẹ biết. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đã quen với sự thật con trai không ở nhà vào dịp Tết cho nên cũng không nói gì cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook