Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-355
Chương 355: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [24]
Sở Lạc Ninh lôi bộ đội thường ra bắt huấn luyện như đại đội đặc chủng.
Lúc An Hinh Duyệt đưa Tiểu Tiếu Tiếu ra ngoài chơi thì thấy người ta nói vậy, chỉ mới một buổi sáng, thao trường bên phía bên phải đã3vang lên những tiếng kêu rên không ngớt.
Ngày hai mươi chín Tết đã bắt đầu vào thời gian nghỉ lễ rồi cơ mà.
Khu vực phía bên trái vẫn đang tiếp tục luyện tập, không ngờ khu bên phải cũng tập theo, nguyên nhân chủ0yếu là vì Đoàn trưởng của họ đã quên mất thân phận của mình. Đây không phải là đại đội đặc chủng anh ơi. Thế cho nên lúc Sở Lạc Ninh phản ứng lại, có thể tưởng tượng được sắc mặt của những người5kia đặc sắc đến thế nào.
Từ lâu họ đã nghe nói đến Đoàn trưởng Sở - Cái tên ma vương nham hiểm này, nhưng không ngờ trong hiện thực anh lại kinh khủng đến vậy, giờ họ chỉ mong Đoàn trưởng Sở mau về4cái đại đội đặc chủng đi thôi. Sở Lạc Ninh thấy hơi ngượng ngùng, chỉ khua tay nói: “Gì nhỉ, chiều nay không cần luyện tập nữa, từ hôm nay bắt đầu nghỉ lễ.”
“Oh yeah!!!”
Các chiến sĩ vốn đang mệt nằm la liệt dưới9đất, nghe thấy Sở Lạc Ninh nói vậy bỗng khôi phục hết tinh thần, nhảy dựng cả lên. Sở Lạc Ninh quay lại, đúng lúc trông thấy hai mẹ con đang đứng sau lưng mình, anh khẽ nhún vai, “Nhất thời không phản ứng lại kịp.” Tiểu Tiếu Tiếu chạy tới ôm lấy chân anh, cười tít mắt nhìn ba mình. Sở Lạc Ninh khom người xuống bể bé con lên, sau đó mới nói, “Chiều em không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì, em vẫn đang được nghỉ mà, đâu có giống như ai đó, kỳ nghỉ còn chưa kết thúc đã vội vàng quay trở lại hành hạ người ta rồi.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng, nhưng không thấy cô tức giận.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, ôm Tiểu Tiếu Tiếu về phòng làm việc của mình.
“Vừa vừa thôi, một năm trước ai bận tối tăm mặt mũi, anh có nói gì không nào?” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt đối lại cô. Tiểu Tiếu Tiếu thì cứ cười khanh khách suốt, chỉ mỗi tội không chịu nói. An Hinh Duyệt chỉnh lại mũ lông cho bé, lên tiếng: “Mấy hôm nay anh trực, tối mai em muốn đưa Tiếu Tiếu đi xem tiệc mừng năm mới của quân doanh, anh đi không?”
“Đi hết để phía trước không có người cũng không được, em cứ đưa Tiểu Tiểu đi đi.” Sở Lạc Ninh nói xong bế bé con lên lầu, vào phòng làm việc của mình.
phòng làm việc không bì được với ở nhà, không có chút hơi ấm nào cả, thế nên An Hinh Duyệt không cởi áo lông cho Tiểu Tiếu Tiếu, chỉ đánh giá một lượt phòng làm việc mới của anh, “Được đấy nhỉ, điều kiện bên này của các anh tốt hơn bên đặc chiến đấy, phòng làm việc trước kia của anh cũng chẳng to được đến thế này.”
“Nhưng phòng làm việc này không đáng tiền như phòng trước đây của anh đâu, ở kia toàn đồ kỹ thuật cao đấy.” Sở Lạc Ninh phì cười. Anh bế con gái vào chỗ ngồi của mình sau đó với tay bật máy tính.
An Hinh Duyệt cũng đi tới, đè hai tay xuống bàn làm việc của anh, “Thế thì về phòng làm việc của anh đi, cái trước đây ấy.”
Sở Lạc Ninh ngẩng lên, nhìn cô gái đang gần mình trong gang tấc, chậm rãi nói, “Không về, giờ em bớt kích thích anh đi.” “Không về thì thôi.” An Hinh Duyệt “xì” một tiếng, đứng dậy đánh giá cả gian phòng của anh, “Giờ anh có về chắc cũng chẳng kịp nữa đâu, người mới chắc cũng đang trên đường đi nhậm chức rồi.” Sở Lạc Ninh: “...” Chạnh lòng quá đó nha!
An Hinh Duyệt cũng chẳng để tâm, cô cố tình muốn đâm anh mà, ai bảo anh thích tự mình làm chủ, đưa ra một quyết định sai lầm lớn như thế. Tiểu Tiếu Tiếu không hiểu gì cả, tay cứ bới đồ trên bàn ba, có vẻ như đang tìm xem có gì vui để chơi không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh lôi bộ đội thường ra bắt huấn luyện như đại đội đặc chủng.
Lúc An Hinh Duyệt đưa Tiểu Tiếu Tiếu ra ngoài chơi thì thấy người ta nói vậy, chỉ mới một buổi sáng, thao trường bên phía bên phải đã3vang lên những tiếng kêu rên không ngớt.
Ngày hai mươi chín Tết đã bắt đầu vào thời gian nghỉ lễ rồi cơ mà.
Khu vực phía bên trái vẫn đang tiếp tục luyện tập, không ngờ khu bên phải cũng tập theo, nguyên nhân chủ0yếu là vì Đoàn trưởng của họ đã quên mất thân phận của mình. Đây không phải là đại đội đặc chủng anh ơi. Thế cho nên lúc Sở Lạc Ninh phản ứng lại, có thể tưởng tượng được sắc mặt của những người5kia đặc sắc đến thế nào.
Từ lâu họ đã nghe nói đến Đoàn trưởng Sở - Cái tên ma vương nham hiểm này, nhưng không ngờ trong hiện thực anh lại kinh khủng đến vậy, giờ họ chỉ mong Đoàn trưởng Sở mau về4cái đại đội đặc chủng đi thôi. Sở Lạc Ninh thấy hơi ngượng ngùng, chỉ khua tay nói: “Gì nhỉ, chiều nay không cần luyện tập nữa, từ hôm nay bắt đầu nghỉ lễ.”
“Oh yeah!!!”
Các chiến sĩ vốn đang mệt nằm la liệt dưới9đất, nghe thấy Sở Lạc Ninh nói vậy bỗng khôi phục hết tinh thần, nhảy dựng cả lên. Sở Lạc Ninh quay lại, đúng lúc trông thấy hai mẹ con đang đứng sau lưng mình, anh khẽ nhún vai, “Nhất thời không phản ứng lại kịp.” Tiểu Tiếu Tiếu chạy tới ôm lấy chân anh, cười tít mắt nhìn ba mình. Sở Lạc Ninh khom người xuống bể bé con lên, sau đó mới nói, “Chiều em không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì, em vẫn đang được nghỉ mà, đâu có giống như ai đó, kỳ nghỉ còn chưa kết thúc đã vội vàng quay trở lại hành hạ người ta rồi.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng, nhưng không thấy cô tức giận.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, ôm Tiểu Tiếu Tiếu về phòng làm việc của mình.
“Vừa vừa thôi, một năm trước ai bận tối tăm mặt mũi, anh có nói gì không nào?” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt đối lại cô. Tiểu Tiếu Tiếu thì cứ cười khanh khách suốt, chỉ mỗi tội không chịu nói. An Hinh Duyệt chỉnh lại mũ lông cho bé, lên tiếng: “Mấy hôm nay anh trực, tối mai em muốn đưa Tiếu Tiếu đi xem tiệc mừng năm mới của quân doanh, anh đi không?”
“Đi hết để phía trước không có người cũng không được, em cứ đưa Tiểu Tiểu đi đi.” Sở Lạc Ninh nói xong bế bé con lên lầu, vào phòng làm việc của mình.
phòng làm việc không bì được với ở nhà, không có chút hơi ấm nào cả, thế nên An Hinh Duyệt không cởi áo lông cho Tiểu Tiếu Tiếu, chỉ đánh giá một lượt phòng làm việc mới của anh, “Được đấy nhỉ, điều kiện bên này của các anh tốt hơn bên đặc chiến đấy, phòng làm việc trước kia của anh cũng chẳng to được đến thế này.”
“Nhưng phòng làm việc này không đáng tiền như phòng trước đây của anh đâu, ở kia toàn đồ kỹ thuật cao đấy.” Sở Lạc Ninh phì cười. Anh bế con gái vào chỗ ngồi của mình sau đó với tay bật máy tính.
An Hinh Duyệt cũng đi tới, đè hai tay xuống bàn làm việc của anh, “Thế thì về phòng làm việc của anh đi, cái trước đây ấy.”
Sở Lạc Ninh ngẩng lên, nhìn cô gái đang gần mình trong gang tấc, chậm rãi nói, “Không về, giờ em bớt kích thích anh đi.” “Không về thì thôi.” An Hinh Duyệt “xì” một tiếng, đứng dậy đánh giá cả gian phòng của anh, “Giờ anh có về chắc cũng chẳng kịp nữa đâu, người mới chắc cũng đang trên đường đi nhậm chức rồi.” Sở Lạc Ninh: “...” Chạnh lòng quá đó nha!
An Hinh Duyệt cũng chẳng để tâm, cô cố tình muốn đâm anh mà, ai bảo anh thích tự mình làm chủ, đưa ra một quyết định sai lầm lớn như thế. Tiểu Tiếu Tiếu không hiểu gì cả, tay cứ bới đồ trên bàn ba, có vẻ như đang tìm xem có gì vui để chơi không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook