Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-356
Chương 356: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [25]
An Hinh Duyệt khích anh một hồi, cảm thấy cũng đủ rồi mới quay lại nhìn Sở Lạc Ninh.
“Em muốn ăn bánh đa trộn.”
“Sao em không lên trời luôn đi, đang giữa mùa đông thể này còn3ăn bánh đa trộn, sao em không ăn đá luôn ấy, anh ra ngoài lấy mấy viên cho em nhé?” Sở Lạc Ninh bị vợ chọc một hồi, lúc này cũng đã hơi giận trong lòng. An0Hinh Duyệt: “...” Tốt lắm, giận không nhẹ đâu. “Anh đi đi, em nhìn anh đi lấy cho em đây.” An Hinh Duyệt lạnh lùng nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Đứa nào không lấy đứa đó làm5cháu, anh đi xem nào.” Sở Lạc Ninh: “...”
Trận này rõ ràng là Sở Lạc Ninh thua rồi. Tiểu Tiếu Tiếu ngồi trong lòng ba, cười khanh khách, không biết cười gì, chỉ cảm thấy rất vui.
“Được,4anh không phải cháu em, em là tổ tông của anh được chưa.” Sở Lạc Ninh đáp. Anh xem tin nhắn trong mail, không có gì quan trọng mới tắt máy tính đi đứng dậy. “Về nhà.”
“Anh9ra ngoài mua bánh đa trộn cho em.” An Hinh Duyệt đón lấy Tiểu Tiếu Tiếu, kiên quyết muốn ăn. Sở Lạc Ninh “ế” một tiếng, An Hinh Duyệt cười tủm tỉm hồn anh đáp, “Con trai anh muốn ăn, thật đấy, không phải là em đâu.”
“Về nhà anh làm cho em được chưa?” Sở Lạc Ninh nói xong liền lôi hai mẹ con ra ngoài.
An Hinh Duyệt hài lòng, ông xã nhà có đúng là toàn năng mà.
Lúc Sở Lạc Ninh ra ngoài, đứng ngoài hành lang anh liền thấy các đặc chiến viên vẫn đang huấn luyện, nhưng anh lại nhanh chóng thu tầm mắt của mình lại, đi xuống lầu với An Hinh Duyệt.
Một nhà ba người đang đi xuống, Lữ đoàn trưởng lữ đoàn đặc chiến vội vàng đưa mấy người trở lại, sau khi thấy Sở Lạc Ninh, ông ta hỏi, “Mau theo tôi tới đây, xảy ra chuyện rồi.”
Sở Lạc Ninh theo phản xạ muốn đi theo, nhưng nghĩ tới điều gì đó lại nhanh chóng dừng lại, “Lữ đoàn trưởng, chuyện của lữ đoàn đặc chiến các ngài tôi không can thiệp vào nữa đâu, tôi còn phải đưa vợ về nhà ăn cơm.”
An Hinh Duyệt nhìn anh mặt không đổi sắc, im lặng như thể không hề tồn tại vậy. Rõ ràng Lữ đoàn trưởng có hơi ngẩn ra, có lẽ mới đầu ông cũng đã quên mất chuyện Sở Lạc Ninh đã rời khỏi đại đội đặc chiến.
Bầu không khí có chút gượng gạo, nhưng một giây sau đó Lữ đoàn trưởng lại đá Sở Lạc Ninh một cái, “Biển biến biến, cậu biến đi cho tôi, nhìn thấy cậu là phiên.”
Sở Lạc Ninh nở một nụ cười tao nhã, nhưng An Hinh Duyệt lại thấy đau lòng vì nụ cười ấy. Người đàn ông ngốc nghếch này, trước lúc Lữ đoàn trưởng còn chưa nói đã theo phản xạ mà chuẩn bị đầy đủ cả rồi, nhưng sau khi Lữ đoàn trưởng nói xong anh lại cố ép tiềm thức của mình quay trở về.
Năng lực tự khống chế của người đàn ông này đúng là mạnh đến đáng sợ.
Sở Lạc Ninh cười cười đón lấy Tiểu Tiếu Tiếu, bể bé đi thẳng xuống lầu, “Đi nào, ba nấu món ngon cho con ăn nhé.”
An Hinh Duyệt đứng sau lưng anh, vẫn không theo xuống, thấy anh chọc Tiểu Tiếu Tiếu, nghe thấy Lữ đoàn trưởng thở dài đưa người của mình quay trở về.
Đồ ngốc, anh hà tất phải tự làm khó mình như vậy? An Hinh Duyệt bước từng bước xuống lầu, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh. Hằng ngày anh vẫn cười như vậy, vẫn là nụ cười trong ngoài bất nhất ấy, nhưng nụ cười này lại khiến cô cảm thấy khó thở, khiến anh cảm thấy trống rỗng.
Đây không phải là nụ cười vốn có của Sở Lạc Ninh. Đặc chiến viên rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức ngày mai, hay thậm chí là tối nay, hoặc giây tiếp theo thôi cũng là giờ chết của họ. Lúc Sở Lạc Ninh làm lính đặc chủng, lúc nào cô cũng phải lo lắng cho sự an toàn của anh. Hiện tại, mạng của anh được giữ lại rồi, nhưng linh hồn của anh thì sao?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt khích anh một hồi, cảm thấy cũng đủ rồi mới quay lại nhìn Sở Lạc Ninh.
“Em muốn ăn bánh đa trộn.”
“Sao em không lên trời luôn đi, đang giữa mùa đông thể này còn3ăn bánh đa trộn, sao em không ăn đá luôn ấy, anh ra ngoài lấy mấy viên cho em nhé?” Sở Lạc Ninh bị vợ chọc một hồi, lúc này cũng đã hơi giận trong lòng. An0Hinh Duyệt: “...” Tốt lắm, giận không nhẹ đâu. “Anh đi đi, em nhìn anh đi lấy cho em đây.” An Hinh Duyệt lạnh lùng nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Đứa nào không lấy đứa đó làm5cháu, anh đi xem nào.” Sở Lạc Ninh: “...”
Trận này rõ ràng là Sở Lạc Ninh thua rồi. Tiểu Tiếu Tiếu ngồi trong lòng ba, cười khanh khách, không biết cười gì, chỉ cảm thấy rất vui.
“Được,4anh không phải cháu em, em là tổ tông của anh được chưa.” Sở Lạc Ninh đáp. Anh xem tin nhắn trong mail, không có gì quan trọng mới tắt máy tính đi đứng dậy. “Về nhà.”
“Anh9ra ngoài mua bánh đa trộn cho em.” An Hinh Duyệt đón lấy Tiểu Tiếu Tiếu, kiên quyết muốn ăn. Sở Lạc Ninh “ế” một tiếng, An Hinh Duyệt cười tủm tỉm hồn anh đáp, “Con trai anh muốn ăn, thật đấy, không phải là em đâu.”
“Về nhà anh làm cho em được chưa?” Sở Lạc Ninh nói xong liền lôi hai mẹ con ra ngoài.
An Hinh Duyệt hài lòng, ông xã nhà có đúng là toàn năng mà.
Lúc Sở Lạc Ninh ra ngoài, đứng ngoài hành lang anh liền thấy các đặc chiến viên vẫn đang huấn luyện, nhưng anh lại nhanh chóng thu tầm mắt của mình lại, đi xuống lầu với An Hinh Duyệt.
Một nhà ba người đang đi xuống, Lữ đoàn trưởng lữ đoàn đặc chiến vội vàng đưa mấy người trở lại, sau khi thấy Sở Lạc Ninh, ông ta hỏi, “Mau theo tôi tới đây, xảy ra chuyện rồi.”
Sở Lạc Ninh theo phản xạ muốn đi theo, nhưng nghĩ tới điều gì đó lại nhanh chóng dừng lại, “Lữ đoàn trưởng, chuyện của lữ đoàn đặc chiến các ngài tôi không can thiệp vào nữa đâu, tôi còn phải đưa vợ về nhà ăn cơm.”
An Hinh Duyệt nhìn anh mặt không đổi sắc, im lặng như thể không hề tồn tại vậy. Rõ ràng Lữ đoàn trưởng có hơi ngẩn ra, có lẽ mới đầu ông cũng đã quên mất chuyện Sở Lạc Ninh đã rời khỏi đại đội đặc chiến.
Bầu không khí có chút gượng gạo, nhưng một giây sau đó Lữ đoàn trưởng lại đá Sở Lạc Ninh một cái, “Biển biến biến, cậu biến đi cho tôi, nhìn thấy cậu là phiên.”
Sở Lạc Ninh nở một nụ cười tao nhã, nhưng An Hinh Duyệt lại thấy đau lòng vì nụ cười ấy. Người đàn ông ngốc nghếch này, trước lúc Lữ đoàn trưởng còn chưa nói đã theo phản xạ mà chuẩn bị đầy đủ cả rồi, nhưng sau khi Lữ đoàn trưởng nói xong anh lại cố ép tiềm thức của mình quay trở về.
Năng lực tự khống chế của người đàn ông này đúng là mạnh đến đáng sợ.
Sở Lạc Ninh cười cười đón lấy Tiểu Tiếu Tiếu, bể bé đi thẳng xuống lầu, “Đi nào, ba nấu món ngon cho con ăn nhé.”
An Hinh Duyệt đứng sau lưng anh, vẫn không theo xuống, thấy anh chọc Tiểu Tiếu Tiếu, nghe thấy Lữ đoàn trưởng thở dài đưa người của mình quay trở về.
Đồ ngốc, anh hà tất phải tự làm khó mình như vậy? An Hinh Duyệt bước từng bước xuống lầu, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh. Hằng ngày anh vẫn cười như vậy, vẫn là nụ cười trong ngoài bất nhất ấy, nhưng nụ cười này lại khiến cô cảm thấy khó thở, khiến anh cảm thấy trống rỗng.
Đây không phải là nụ cười vốn có của Sở Lạc Ninh. Đặc chiến viên rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức ngày mai, hay thậm chí là tối nay, hoặc giây tiếp theo thôi cũng là giờ chết của họ. Lúc Sở Lạc Ninh làm lính đặc chủng, lúc nào cô cũng phải lo lắng cho sự an toàn của anh. Hiện tại, mạng của anh được giữ lại rồi, nhưng linh hồn của anh thì sao?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook