Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-360
Chương 360: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[29]
Hai người họ, từ sáng đến tối cứ như đang diễn cung tâm kế.
Lữ đoàn trưởng dẫn An Hinh Duyệt đi về phía trước, vừa đi vừa nói, “Thằng nhóc này không giống Thủ trưởng cũ. Thủ trưởng cũ ấy hả, một lòng dốc hết vào quân doanh này, một lòng lo lắng3cho an nguy của quốc gia, cho nên chắc cô biết rõ hơn tôi, vợ ông ấy lấy người khác, con gái ông ấy cũng không ở bên cạnh ông ấy được mấy ngày. Nhưng vì cô, Sở Lạc Ninh rũ bỏ được trách nhiệm với quốc gia này.”
An Hinh Duyệt lặng lẽ0đi bên cạnh Lữ đoàn trưởng. “Tôi ngả bài với cô nhé, lúc trước nếu cậu ấy không dùng việc giải ngũ để uy hiếp tôi, tờ đơn xin điều chuyển công tác ấy, tôi tuyệt đối không ký cho cậu ấy đầu.” Lữ đoàn trưởng nghiêm túc nói.
“Giải ngũ?” An Hinh Duyệt5ngẩng phắt lên, nhìn Lữ đoàn trưởng với vẻ không thể tin nổi.
Lữ đoàn trưởng bật cười thành tiếng, “Đúng vậy, để cho cô một lời hứa, không tiếc dùng tình yêu cả đời để đánh đối, vì thế nên cô gái này, bất luận thế nào, mong cô dốc hết sức lực4ứng phó với lần này nhé.”
Dốc sức ứng phó, lôi được tướng tài như anh quay về, quay về thế giới vốn thuộc về anh. Đầu ngón tay của An Hinh Duyệt lướt tới lòng bàn tay, cảm giác cay đắng từ từ đang lên. Dốc sức ứng phó.
Ngoài dốc sức ứng phó9ra, trong chuyện này cô không có lựa chọn nào khác, không phải vậy sao?
“Lữ đoàn trưởng, ông không nhắc đến chuyện này, tôi cũng sẽ làm như vậy.” An Hinh Duyệt nghiêm túc trả lời, “Chỉ có điều không biết tại anh anh ấy lại cố chấp đến vậy, cả thế giới đều biết lựa chọn của anh ấy là sai lầm, anh ấy vẫn muốn làm như thế.”
“Cả thế giới đều biết Thủ trưởng cũ buông tay vợ là sai lầm, nhưng ông ấy vẫn làm thế, nên thằng nhóc này sợ đó mà.” Lữ đoàn trưởng nói, vỗ vỗ vai An Hinh Duyệt, “Sủi cảo chắc cũng được rồi đấy, đưa cho cậu ấy một bát nhé.”
An Hinh Duyệt gật đầu, “Thủ trưởng, năm mới vui vẻ.” An Hinh Duyệt nói, đứng thẳng lưng hành lễ chào ông rồi mới quay người chạy về. Lữ đoàn trưởng khẽ cười, ông thật sự hy vọng cô gái này có thể khuyên nhủ được anh.
An Hinh Duyệt quay lại lấy sủi cảo, quả nhiên mấy anh lính hậu cần lấy cho cô mấy cái xấu nhất kia, còn tươi cười bảo cô mang cho chồng cô ăn.
An Hinh Duyệt: “...” Mấy anh không sợ Sở Lạc Ninh qua đây “xử đẹp” mấy anh à?
An Hinh Duyệt dặn dò Tiểu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ở đây với các cô các bác rồi mới mang bát sủi cảo đi ra ngoài. Sợ sủi cảo bị nguội trong gió lạnh mùa đông, cô rảo bước nhanh hơn. Tiếng súng trên sân tập không ngừng lại. Khi cô tới nơi, Sở Lạc Ninh vừa bắn xong một đợt. Sở Lạc Ninh ngửi thấy mùi sủi cảo, quay đầu lại nhìn người bưng sủi cảo tới, đặt khẩu súng trong tay xuống, bước lại gần choàng chiếc áo khoác bị bỏ sang một bên của mình lên vai cô, “Lạnh thế này em ra ngoài làm gì?”
An Hinh Duyệt đưa bát sủi cảo trong tay cho anh. Sở Lạc Ninh cúi đầu, đón lấy, nhận thêm đôi đũa mà An Hinh Duyệt đưa tới, anh cười cười, “Gói xấu quá, không ai ăn mới đưa cho anh ăn phải không?”
“Không ăn thì thôi.” An Hinh Duyệt vươn tay định giật cái bát về.
“Ê ê ê, làm gì mà nóng thế, anh bảo này VỢ, hôm nay Tết nhất rồi, em nhắn công chúa nhỏ nhà em ra chơi với anh một hôm được không? Em bạo lực thế này không ổn đâu.” Sở Lạc Ninh sợ cô cướp đi mất, vội vàng nhét hai cái sủi cảo vào miệng, sau đó gật đầu hài lòng, “Đám nhóc con kia tay nghề có tiến bộ đấy.”
An Hinh Duyệt cũng không phải thực sự muốn cướp bát của anh, nhìn anh ăn ngấu ăn nghiến, có những lời nói nghẹn trong lồng ngực, không sao nuốt xuống được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hai người họ, từ sáng đến tối cứ như đang diễn cung tâm kế.
Lữ đoàn trưởng dẫn An Hinh Duyệt đi về phía trước, vừa đi vừa nói, “Thằng nhóc này không giống Thủ trưởng cũ. Thủ trưởng cũ ấy hả, một lòng dốc hết vào quân doanh này, một lòng lo lắng3cho an nguy của quốc gia, cho nên chắc cô biết rõ hơn tôi, vợ ông ấy lấy người khác, con gái ông ấy cũng không ở bên cạnh ông ấy được mấy ngày. Nhưng vì cô, Sở Lạc Ninh rũ bỏ được trách nhiệm với quốc gia này.”
An Hinh Duyệt lặng lẽ0đi bên cạnh Lữ đoàn trưởng. “Tôi ngả bài với cô nhé, lúc trước nếu cậu ấy không dùng việc giải ngũ để uy hiếp tôi, tờ đơn xin điều chuyển công tác ấy, tôi tuyệt đối không ký cho cậu ấy đầu.” Lữ đoàn trưởng nghiêm túc nói.
“Giải ngũ?” An Hinh Duyệt5ngẩng phắt lên, nhìn Lữ đoàn trưởng với vẻ không thể tin nổi.
Lữ đoàn trưởng bật cười thành tiếng, “Đúng vậy, để cho cô một lời hứa, không tiếc dùng tình yêu cả đời để đánh đối, vì thế nên cô gái này, bất luận thế nào, mong cô dốc hết sức lực4ứng phó với lần này nhé.”
Dốc sức ứng phó, lôi được tướng tài như anh quay về, quay về thế giới vốn thuộc về anh. Đầu ngón tay của An Hinh Duyệt lướt tới lòng bàn tay, cảm giác cay đắng từ từ đang lên. Dốc sức ứng phó.
Ngoài dốc sức ứng phó9ra, trong chuyện này cô không có lựa chọn nào khác, không phải vậy sao?
“Lữ đoàn trưởng, ông không nhắc đến chuyện này, tôi cũng sẽ làm như vậy.” An Hinh Duyệt nghiêm túc trả lời, “Chỉ có điều không biết tại anh anh ấy lại cố chấp đến vậy, cả thế giới đều biết lựa chọn của anh ấy là sai lầm, anh ấy vẫn muốn làm như thế.”
“Cả thế giới đều biết Thủ trưởng cũ buông tay vợ là sai lầm, nhưng ông ấy vẫn làm thế, nên thằng nhóc này sợ đó mà.” Lữ đoàn trưởng nói, vỗ vỗ vai An Hinh Duyệt, “Sủi cảo chắc cũng được rồi đấy, đưa cho cậu ấy một bát nhé.”
An Hinh Duyệt gật đầu, “Thủ trưởng, năm mới vui vẻ.” An Hinh Duyệt nói, đứng thẳng lưng hành lễ chào ông rồi mới quay người chạy về. Lữ đoàn trưởng khẽ cười, ông thật sự hy vọng cô gái này có thể khuyên nhủ được anh.
An Hinh Duyệt quay lại lấy sủi cảo, quả nhiên mấy anh lính hậu cần lấy cho cô mấy cái xấu nhất kia, còn tươi cười bảo cô mang cho chồng cô ăn.
An Hinh Duyệt: “...” Mấy anh không sợ Sở Lạc Ninh qua đây “xử đẹp” mấy anh à?
An Hinh Duyệt dặn dò Tiểu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ở đây với các cô các bác rồi mới mang bát sủi cảo đi ra ngoài. Sợ sủi cảo bị nguội trong gió lạnh mùa đông, cô rảo bước nhanh hơn. Tiếng súng trên sân tập không ngừng lại. Khi cô tới nơi, Sở Lạc Ninh vừa bắn xong một đợt. Sở Lạc Ninh ngửi thấy mùi sủi cảo, quay đầu lại nhìn người bưng sủi cảo tới, đặt khẩu súng trong tay xuống, bước lại gần choàng chiếc áo khoác bị bỏ sang một bên của mình lên vai cô, “Lạnh thế này em ra ngoài làm gì?”
An Hinh Duyệt đưa bát sủi cảo trong tay cho anh. Sở Lạc Ninh cúi đầu, đón lấy, nhận thêm đôi đũa mà An Hinh Duyệt đưa tới, anh cười cười, “Gói xấu quá, không ai ăn mới đưa cho anh ăn phải không?”
“Không ăn thì thôi.” An Hinh Duyệt vươn tay định giật cái bát về.
“Ê ê ê, làm gì mà nóng thế, anh bảo này VỢ, hôm nay Tết nhất rồi, em nhắn công chúa nhỏ nhà em ra chơi với anh một hôm được không? Em bạo lực thế này không ổn đâu.” Sở Lạc Ninh sợ cô cướp đi mất, vội vàng nhét hai cái sủi cảo vào miệng, sau đó gật đầu hài lòng, “Đám nhóc con kia tay nghề có tiến bộ đấy.”
An Hinh Duyệt cũng không phải thực sự muốn cướp bát của anh, nhìn anh ăn ngấu ăn nghiến, có những lời nói nghẹn trong lồng ngực, không sao nuốt xuống được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com