Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-367
Chương 367: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [36]
Chu Bưu bước ra từ sau gốc cây to, nhìn tình hình bên này. • An Hinh Duyệt liếc hắn một cái, không quá quen thuộc, dù sao An Hinh Duyệt cũng chưa từng gặp hắn, cho nên không biết mới là bình thường.
Người đó trông rất cao, thậm chí còn cao hơn Sở Lạc Ninh một chút, rèn luyện quanh năm khiến cơ thể hắn cường3tráng, hơn nữa trông rất rắn chắc, An Hinh Duyệt nghĩ, nếu như không có Sở Lạc Ninh, người đàn ông này cũng là một nhân vật không phải dạng vừa.
Có lẽ hắn lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh một chút, trông có vẻ ngoài ba mươi, cho nên lúc xuất ngũ hắn cũng mới ba mươi thôi, cũng có nghĩa là hắn sẽ không lấy được0quá nhiều tiền giải ngũ.
An Hinh Duyệt lọc dữ liệu trong đầu, sau đó lên tiếng, “Chu Bưu, anh rất cần tiền nhỉ.” An Hinh Duyệt nói xong, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt bất giác né tránh của Chu Bưu, cô biết ngay mình đã nói đúng rồi.
Cũng may, cũng may mà người cầm đầu là hạng thứ nhất, cho nên An Hinh Duyệt hít một5hơi sâu rồi nói thêm “Nhưng những thứ mà quốc gia dạy anh, không phải để anh dùng nó kiếm tiền bẩn.”
“Tiền bẩn? Thế nào là tiền bẩn?” Chu Bưu đột ngột đáp trả, “Đám người có tiền như các người không bao giờ hiểu được, chỉ biết đứng đây mà hùng hồn cho rằng tiền là thứ dễ dàng như thế nào, không hề để ý4đến tiền.” Chu Bưu nói, hiển nhiên hướng mồi lửa về phía Sở Lạc Ninh, “Mày là Thái tử của thành phố A, mày biết không có tiền là cảm giác như thế nào không? Mày biết cảm giác bị một xu một hào làm khó không?”
Sở Lạc Ninh: “...”
Tuy rằng anh suốt ngày kêu gào mình là một anh lính nghèo, nhưng Sở Lạc Ninh phải9thừa nhận, anh có chỗ dựa vô cùng chắc chắn. Có một người ba giàu nứt đố đổ vách, anh trước giờ chưa từng âu sầu vì tiền bạc, cho nên thứ như tiền chưa từng xuất hiện trong ý thức của anh.
Câu này, anh không thể nào phản bác ngay được.
An Hinh Duyệt nghe Chu Bưu nói vậy, nhìn khẩu súng trong tay hắn,“Với năng lực của anh, muốn kiếm tiền cũng đâu phải chuyện khó, tại sao cứ nhất định chọn con đường này?”
“Mày thực sự cho rằng làm lính là ngon hả, mày tưởng tạo chưa từng muốn làm việc cho tử tế chắc?” Chu Bưu cười hờ hờ, “Bớt nói nhảm đi, đưa đồ đây, tao có thể cho chúng mày sống sót mà rời khỏi chỗ này.”
Người làm lính có một cái tật rất lớn, ấy là không biết làm người. Họ sống ở quân doanh quá lâu, sau khi ra khỏi nơi đó, không thể học được cách đây đưa khéo léo của xã hội, điều này khiến họ khó mà làm việc cùng người khác. Đây là thực tế.
An Hinh Duyệt ôm chặt thùng thuốc trong tay, nhìn Chu Bưu từng bước áp sát, khẽ mím môi, quay đầu nhìn về phía Sở Lạc Ninh đang nhíu mày. Mỗi lần có vấn đề gì, An Hinh Duyệt sẽ vô thức nhìn về phía Sở Lạc Ninh, dường như chỉ cần anh có ở đó, cô sẽ không có việc gì, không cần lo lắng. Anh là liều thuốc trấn tĩnh tốt nhất dành cho cô.
“Chu Bưu, bây giờ mày quay đầu vẫn còn kịp.” Sở Lạc Ninh đột nhiên lên tiếng, “Bây giờ mày quay đầu, chỉ cần đi tự thú, tất cả vẫn còn kịp.”
“Tự thú?” Chu Bưu cười lớn, như thể nghe phải câu chuyện cười nực cười nhất trên đời, sau đó đột ngột ra tay với An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt giật thót mình, ôm thùng thuốc lui về sau một bước, sau đó trước mắt cô hiện ra bóng dáng Sở Lạc Ninh vụt tới.
Sở Lạc Ninh giao đấu cùng Chu Bưu, Mắt To và các anh em lập tức trấn áp đám người còn lại.
An Hinh Duyệt ôm thùng thuốc vội vàng lui về vị trí an toàn, tránh khỏi đòn tấn công của người ban nãy.
Ai cũng là lính đặc chủng, cho nên lúc đánh đấm mỗi người đều có phương thức và chiêu trò riêng, trận này có vẻ khó đánh, mà An Hinh Duyệt đến nay vẫn chưa dùng một chút năng lực nào. Cô nhìn người đàn ông càng lúc càng cận kề, khẽ mím môi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chu Bưu bước ra từ sau gốc cây to, nhìn tình hình bên này. • An Hinh Duyệt liếc hắn một cái, không quá quen thuộc, dù sao An Hinh Duyệt cũng chưa từng gặp hắn, cho nên không biết mới là bình thường.
Người đó trông rất cao, thậm chí còn cao hơn Sở Lạc Ninh một chút, rèn luyện quanh năm khiến cơ thể hắn cường3tráng, hơn nữa trông rất rắn chắc, An Hinh Duyệt nghĩ, nếu như không có Sở Lạc Ninh, người đàn ông này cũng là một nhân vật không phải dạng vừa.
Có lẽ hắn lớn tuổi hơn Sở Lạc Ninh một chút, trông có vẻ ngoài ba mươi, cho nên lúc xuất ngũ hắn cũng mới ba mươi thôi, cũng có nghĩa là hắn sẽ không lấy được0quá nhiều tiền giải ngũ.
An Hinh Duyệt lọc dữ liệu trong đầu, sau đó lên tiếng, “Chu Bưu, anh rất cần tiền nhỉ.” An Hinh Duyệt nói xong, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt bất giác né tránh của Chu Bưu, cô biết ngay mình đã nói đúng rồi.
Cũng may, cũng may mà người cầm đầu là hạng thứ nhất, cho nên An Hinh Duyệt hít một5hơi sâu rồi nói thêm “Nhưng những thứ mà quốc gia dạy anh, không phải để anh dùng nó kiếm tiền bẩn.”
“Tiền bẩn? Thế nào là tiền bẩn?” Chu Bưu đột ngột đáp trả, “Đám người có tiền như các người không bao giờ hiểu được, chỉ biết đứng đây mà hùng hồn cho rằng tiền là thứ dễ dàng như thế nào, không hề để ý4đến tiền.” Chu Bưu nói, hiển nhiên hướng mồi lửa về phía Sở Lạc Ninh, “Mày là Thái tử của thành phố A, mày biết không có tiền là cảm giác như thế nào không? Mày biết cảm giác bị một xu một hào làm khó không?”
Sở Lạc Ninh: “...”
Tuy rằng anh suốt ngày kêu gào mình là một anh lính nghèo, nhưng Sở Lạc Ninh phải9thừa nhận, anh có chỗ dựa vô cùng chắc chắn. Có một người ba giàu nứt đố đổ vách, anh trước giờ chưa từng âu sầu vì tiền bạc, cho nên thứ như tiền chưa từng xuất hiện trong ý thức của anh.
Câu này, anh không thể nào phản bác ngay được.
An Hinh Duyệt nghe Chu Bưu nói vậy, nhìn khẩu súng trong tay hắn,“Với năng lực của anh, muốn kiếm tiền cũng đâu phải chuyện khó, tại sao cứ nhất định chọn con đường này?”
“Mày thực sự cho rằng làm lính là ngon hả, mày tưởng tạo chưa từng muốn làm việc cho tử tế chắc?” Chu Bưu cười hờ hờ, “Bớt nói nhảm đi, đưa đồ đây, tao có thể cho chúng mày sống sót mà rời khỏi chỗ này.”
Người làm lính có một cái tật rất lớn, ấy là không biết làm người. Họ sống ở quân doanh quá lâu, sau khi ra khỏi nơi đó, không thể học được cách đây đưa khéo léo của xã hội, điều này khiến họ khó mà làm việc cùng người khác. Đây là thực tế.
An Hinh Duyệt ôm chặt thùng thuốc trong tay, nhìn Chu Bưu từng bước áp sát, khẽ mím môi, quay đầu nhìn về phía Sở Lạc Ninh đang nhíu mày. Mỗi lần có vấn đề gì, An Hinh Duyệt sẽ vô thức nhìn về phía Sở Lạc Ninh, dường như chỉ cần anh có ở đó, cô sẽ không có việc gì, không cần lo lắng. Anh là liều thuốc trấn tĩnh tốt nhất dành cho cô.
“Chu Bưu, bây giờ mày quay đầu vẫn còn kịp.” Sở Lạc Ninh đột nhiên lên tiếng, “Bây giờ mày quay đầu, chỉ cần đi tự thú, tất cả vẫn còn kịp.”
“Tự thú?” Chu Bưu cười lớn, như thể nghe phải câu chuyện cười nực cười nhất trên đời, sau đó đột ngột ra tay với An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt giật thót mình, ôm thùng thuốc lui về sau một bước, sau đó trước mắt cô hiện ra bóng dáng Sở Lạc Ninh vụt tới.
Sở Lạc Ninh giao đấu cùng Chu Bưu, Mắt To và các anh em lập tức trấn áp đám người còn lại.
An Hinh Duyệt ôm thùng thuốc vội vàng lui về vị trí an toàn, tránh khỏi đòn tấn công của người ban nãy.
Ai cũng là lính đặc chủng, cho nên lúc đánh đấm mỗi người đều có phương thức và chiêu trò riêng, trận này có vẻ khó đánh, mà An Hinh Duyệt đến nay vẫn chưa dùng một chút năng lực nào. Cô nhìn người đàn ông càng lúc càng cận kề, khẽ mím môi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook