Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-376
Chương 376: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[45]
“Là chuyện mà nhất định phải là nó đi giải quyết hả.”
An Hinh Duyệt nghĩ đến chuyện toàn đội ngũ suýt chết sạch liền không nói nữa.
Bản kế hoạch huấn luyện năm3năm bọn họ còn chưa viết, đến khi Sở Lạc Ninh trở về có lẽ không tránh được rồi.
An Phong Dương vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn con gái của mình,0sau đó tiếp tục nói: “Thằng bé không thể rời bỏ được chỗ đó, sớm muộn gì cũng sẽ phải quay về thôi.” Mân Hinh đút cơm cho Tiểu Tiếu Tiếu, cũng5không thảo luận câu chuyện này với họ nữa.
An Hinh Duyệt cúi đầu ăn. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ trước đây trong một số lúc con quá lo4lắng cho nên mới có thể khiến anh ấy làm ra quyết định như vậy, đợi anh ấy về rồi con sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Sau bữa cơm trưa, An Hinh9Duyệt dẫn Tiểu Tiếu Tiếu về nghỉ trưa, một lát nữa cô cũng phải về quân doanh rồi.
Tiểu Tiếu Tiếu theo Thủy An Lạc đi ngủ. An Hinh Duyệt được Thủy Mặc Vân gọi vào phòng. “Ông ngoại.” An Hinh Duyệt thấp giọng gọi một tiếng, đánh thức Thủy Mặc Vân đang phơi nắng trên ban công.
An Hinh Duyệt đặt cái tách trong tay xuống: “Mẹ con vừa mới pha trà cho ông.”
Thủy Mặc Vân nhận lấy, sau đó ra hiệu ý bảo An Hinh Duyệt ngồi xuống bên cạnh ông. Sau khi An Hinh Duyệt ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua cuốn sách ông đang cầm trong tay rồi cô nói: “Ông ngoại, ba nói ông ngoại tìm cháu.” Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu rồi đặt cái tách lên trên bàn: “Bảo Bối theo ông từ nhỏ, là ông đã cho thằng bé một ví dụ sai lầm.” An Hinh Duyệt nghe Thủy Mặc Vân nói vậy liền biết ông muốn nói gì: “Ông ngoại, không liên quan gì đến ông cả, là do hai bọn con xử lý không tốt.”
Thủy Mặc Vân nhìn về phía An Hinh Duyệt, nói: “Bảo Bối chỉ sợ cháu phải thiệt thòi chứ chưa từng nghĩ tới việc điều khiến cháu cảm thấy tủi thật sự là bản thân nó. Cháu đấy, phải nói chuyện rõ ràng với nó đi.”
An Hinh Duyệt nghĩ, nhìn mà xem, cả thế giới này đều biết suy nghĩ thật sự của anh, chỉ tiếc cái tên ngốc Sở Lạc Ninh này lại chẳng hề hay biết gì. “Gọi cháu tới cũng không có việc lớn gì, chỉ sợ cháu nghĩ quá nhiều thôi! Cháu có thể hiểu được là tốt rồi.” Thủy Mặc Vân nói rồi tự tay bưng tách trà lên.
“Ông ngoại, cháu biết rồi ạ, vậy ông nghỉ ngơi cho tốt, cháu xin phép đi trước.” Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu rồi vẫy tay để An Hinh Duyệt ra khỏi phòng, sau đó lại nhìn về phía cửa sổ.
An Hinh Duyệt đi tới cửa lại đột nhiên quay đầu lại nhìn ông lão đang ngồi ngoài ban công, nhớ đến lời của Lữ đoàn trưởng trong lòng cô lại có chút bất đắc dĩ, thật ra người khổ nhất chính là ông cụ đã vất vả cả đời vì tổ quốc này.
Lúc An Hinh Duyệt về, Sở Lạc Ninh và Chim Chọi cũng đã về rồi. An Hinh Duyệt kích động trong chốc lát rồi vội vàng chạy đến phòng làm việc của Sở Lạc Ninh, kết quả không có ai, không có bất kỳ ai.
“Đội trưởng Sở của mấy người đâu rồi?”An Hinh Duyệt đứng ở cửa tủm một người lại, hỏi.
“Chẳng phải Đội trưởng Sở về một cái liền đến tòa nhà hành chính phía bên phải luôn rồi sao? Tôi thấy anh ấy đi qua đó rồi.” Binh sĩ kia nói xong cũng vội vàng lo chuyện của mình.
Bên phải?
What?
An Hinh Duyệt vội vàng đi xuống lầu rồi chạy về phía tòa nhà hành chính, không biết rốt cuộc người nọ định làm cái gì đây.
Lúc An Hinh Duyệt tới, Sở Lạc Ninh đã tắm rửa xong xuôi, đang ngồi ở vị trí của mình tiếp tục xử lý chuyện của ngày hôm qua.
Cô bước vào, Sở Lạc Ninh chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc: “Em về nhà mình đấy à, không biết hồ báo cáo sao?” An Hinh Duyệt hơi bĩu môi, âm thầm phỉ nhổ cái gọi là “Quan lớn cấp một đè chết người”, cô hộ báo cáo là được chứ gì? “Báo cáo!” An Hinh Duyệt lớn tiếng hô.
“Vào đi.” Sở Lạc Ninh vui vẻ nói, hoàn toàn không có cảm giác đắc tội với bà xã, anh cách cái chết không còn xa nữa rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Là chuyện mà nhất định phải là nó đi giải quyết hả.”
An Hinh Duyệt nghĩ đến chuyện toàn đội ngũ suýt chết sạch liền không nói nữa.
Bản kế hoạch huấn luyện năm3năm bọn họ còn chưa viết, đến khi Sở Lạc Ninh trở về có lẽ không tránh được rồi.
An Phong Dương vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn con gái của mình,0sau đó tiếp tục nói: “Thằng bé không thể rời bỏ được chỗ đó, sớm muộn gì cũng sẽ phải quay về thôi.” Mân Hinh đút cơm cho Tiểu Tiếu Tiếu, cũng5không thảo luận câu chuyện này với họ nữa.
An Hinh Duyệt cúi đầu ăn. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ trước đây trong một số lúc con quá lo4lắng cho nên mới có thể khiến anh ấy làm ra quyết định như vậy, đợi anh ấy về rồi con sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Sau bữa cơm trưa, An Hinh9Duyệt dẫn Tiểu Tiếu Tiếu về nghỉ trưa, một lát nữa cô cũng phải về quân doanh rồi.
Tiểu Tiếu Tiếu theo Thủy An Lạc đi ngủ. An Hinh Duyệt được Thủy Mặc Vân gọi vào phòng. “Ông ngoại.” An Hinh Duyệt thấp giọng gọi một tiếng, đánh thức Thủy Mặc Vân đang phơi nắng trên ban công.
An Hinh Duyệt đặt cái tách trong tay xuống: “Mẹ con vừa mới pha trà cho ông.”
Thủy Mặc Vân nhận lấy, sau đó ra hiệu ý bảo An Hinh Duyệt ngồi xuống bên cạnh ông. Sau khi An Hinh Duyệt ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua cuốn sách ông đang cầm trong tay rồi cô nói: “Ông ngoại, ba nói ông ngoại tìm cháu.” Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu rồi đặt cái tách lên trên bàn: “Bảo Bối theo ông từ nhỏ, là ông đã cho thằng bé một ví dụ sai lầm.” An Hinh Duyệt nghe Thủy Mặc Vân nói vậy liền biết ông muốn nói gì: “Ông ngoại, không liên quan gì đến ông cả, là do hai bọn con xử lý không tốt.”
Thủy Mặc Vân nhìn về phía An Hinh Duyệt, nói: “Bảo Bối chỉ sợ cháu phải thiệt thòi chứ chưa từng nghĩ tới việc điều khiến cháu cảm thấy tủi thật sự là bản thân nó. Cháu đấy, phải nói chuyện rõ ràng với nó đi.”
An Hinh Duyệt nghĩ, nhìn mà xem, cả thế giới này đều biết suy nghĩ thật sự của anh, chỉ tiếc cái tên ngốc Sở Lạc Ninh này lại chẳng hề hay biết gì. “Gọi cháu tới cũng không có việc lớn gì, chỉ sợ cháu nghĩ quá nhiều thôi! Cháu có thể hiểu được là tốt rồi.” Thủy Mặc Vân nói rồi tự tay bưng tách trà lên.
“Ông ngoại, cháu biết rồi ạ, vậy ông nghỉ ngơi cho tốt, cháu xin phép đi trước.” Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu rồi vẫy tay để An Hinh Duyệt ra khỏi phòng, sau đó lại nhìn về phía cửa sổ.
An Hinh Duyệt đi tới cửa lại đột nhiên quay đầu lại nhìn ông lão đang ngồi ngoài ban công, nhớ đến lời của Lữ đoàn trưởng trong lòng cô lại có chút bất đắc dĩ, thật ra người khổ nhất chính là ông cụ đã vất vả cả đời vì tổ quốc này.
Lúc An Hinh Duyệt về, Sở Lạc Ninh và Chim Chọi cũng đã về rồi. An Hinh Duyệt kích động trong chốc lát rồi vội vàng chạy đến phòng làm việc của Sở Lạc Ninh, kết quả không có ai, không có bất kỳ ai.
“Đội trưởng Sở của mấy người đâu rồi?”An Hinh Duyệt đứng ở cửa tủm một người lại, hỏi.
“Chẳng phải Đội trưởng Sở về một cái liền đến tòa nhà hành chính phía bên phải luôn rồi sao? Tôi thấy anh ấy đi qua đó rồi.” Binh sĩ kia nói xong cũng vội vàng lo chuyện của mình.
Bên phải?
What?
An Hinh Duyệt vội vàng đi xuống lầu rồi chạy về phía tòa nhà hành chính, không biết rốt cuộc người nọ định làm cái gì đây.
Lúc An Hinh Duyệt tới, Sở Lạc Ninh đã tắm rửa xong xuôi, đang ngồi ở vị trí của mình tiếp tục xử lý chuyện của ngày hôm qua.
Cô bước vào, Sở Lạc Ninh chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc: “Em về nhà mình đấy à, không biết hồ báo cáo sao?” An Hinh Duyệt hơi bĩu môi, âm thầm phỉ nhổ cái gọi là “Quan lớn cấp một đè chết người”, cô hộ báo cáo là được chứ gì? “Báo cáo!” An Hinh Duyệt lớn tiếng hô.
“Vào đi.” Sở Lạc Ninh vui vẻ nói, hoàn toàn không có cảm giác đắc tội với bà xã, anh cách cái chết không còn xa nữa rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com