Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-377
Chương 377: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [46]
An Hinh Duyệt sải bước đi vào, nhìn người đàn ông đang cười híp mắt dựa vào ghế. 1 “Có chuyện gì thế?” Sở Lạc Ninh vẫn tỏ vẻ không biết sống chết mà nói.
“Hôm qua anh lấy lý do gì để chạy đến làm khách mời hữu nghị thế? Tốc độ dời sân của anh cũng nhanh quá rồi đấy nhỉ.” An Hinh Duyệt chống hai tay trên mặt bàn làm việc rồi hung hăng nhìn anh.
Sở Lạc Ninh biết cô tới đây làm cái3gì, cho nên cũng không thấy bất ngờ gì cả.
“Vì muốn cứu vợ đó, em nói xem, một ông chồng tốt như vậy em đi đâu để tìm đây?” Sở Lạc Ninh da mặt dày nói.
An Hinh Duyệt ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Sở Lạc Ninh, chỉ hận không thể dứt khoát cho anh một cái tát.
“Anh cũng thấy rồi đấy, không có anh thì không được.” An Hinh Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói. “Việc này chứng tỏ trước đây anh đã0đảm nhiệm quá nhiều việc rồi, như vậy không tốt, anh nên lui ra ngoài để bọn họ thử bị giết toàn quân một lần xem sao.”
“Chuyện toàn quân bị diệt là chuyện lấy ra để đùa đấy hả?” An Hinh Duyệt cũng bị Sở Lạc Ninh chọc cho phát cáu.
“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, em đã chép xong năm mươi lần kế hoạch huấn luyện chưa?” Sở Lạc Ninh đột nhiên nói.
An Hinh Duyệt:“...”
An Hinh Duyệt yên lặng đứng thẳng người rồi lại yên5lặng xoay người đi, chỉ là sau khi cô bước mấy bước đột nhiên quay đầu nói: “Không đúng! Anh đâu phải là lãnh đạo của em! Tại sao em lại phải nghe lời của anh?”
“Ha ha ha ha... Vợ à! Em đúng là càng ngày càng đáng yêu rồi đấy!” Sở Lạc Ninh vỗ bàn cười to. An Hinh Duyệt giơ cái găng tay đang cầm lên rồi tức giận ném qua. Sở Lạc Ninh bắt lấy đôi găng tay, nhìn bà xa đang nổi4giận phừng phừng của mình rồi đứng dậy, đặt găng lên bàn sau đó thân thiết kéo tay An Hinh Duyệt lại: “Em còn không phát hiện ra vấn đề sao.” “Phát hiện rồi, toàn là vấn đề.” Mặc dù An Hinh Duyệt không hài lòng những vẫn không giằng tay Sở Lạc Ninh ra.
Sở Lạc Ninh kéo tay cô đến ngồi xuống sofa: “Anh không rời đi thì mấy vấn đề này mãi mãi cũng sẽ không lộ ra! Nếu một ngày nào đó, lúc9làm nhiệm vụ anh lại là người xảy ra chuyện đầu tiên thì sao? Cái chờ đợi bọn họ chính là chết toàn đội!”
An Hinh Duyệt khẽ dừng lại vì lời anh nói. Lần này quả thực để lộ ra quá nhiều vấn đề, ví dụ như một đội có người chỉ huy không tốt, cô không muốn thừa nhận giả thuyết này nhưng quả thật nó có xác suất xảy ra.
“Vợ, làm lính đặc chiến không phải là chơi game, em chết rồi chờ một phút có thể sống lại, chúng ta không có cơ hội để sống lại đâu!” Sở Lạc Ninh ngồi trên tay vịn của ghế, một tay ôm lấy bả vai của vợ mình rồi nói những lời này một cách nghiêm túc.
An Hinh Duyệt khẽ híp mắt lại, cô bị anh nói đến nỗi không thể phản bác nổi. Sở Lạc Ninh rót cho cô một cốc nước rồi đặt cốc nước ấm áp đó vào lòng bàn tay để cô sưởi tay. Nhiệt độ ấm áp men theo thành cốc truyền vào lòng bàn tay An Hinh Duyệt, cô ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái: “Con người ai cũng phải học cách lớn lên, anh không thể theo bọn em cả đời cũng không thể làm chỉ huy của bọn em cả đời được! Đây cũng là điều mà em phải chú ý trong tương lai, vị trí chỉ huy này không phải một mình đội trưởng có thể đảm nhiệm mà là mỗi người trong đội đều phải có cái ý thức này! Lúc chỉ huy không có ở mặt thì phải nghe ai, phải làm cái gì, những cái này đều cần huấn luyện.”
“Nhưng đây không phải là lý do để anh thôi làm lính đặc chủng. Em thừa nhận trước đây lúc thần kinh quá mẫn cảm em đã phóng đại cảm giác lo lắng lên, khiến anh thấy có lỗi với em, em cũng thừa nhận việc anh chọn làm bộ đội đặc chủng là chuyện khiến em bất an nhất! Thế nhưng những thứ này không nên là lý do để anh rút lui, anh như vậy sẽ khiến em cảm giác em như trở thành tội nhân của anh vậy.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt sải bước đi vào, nhìn người đàn ông đang cười híp mắt dựa vào ghế. 1 “Có chuyện gì thế?” Sở Lạc Ninh vẫn tỏ vẻ không biết sống chết mà nói.
“Hôm qua anh lấy lý do gì để chạy đến làm khách mời hữu nghị thế? Tốc độ dời sân của anh cũng nhanh quá rồi đấy nhỉ.” An Hinh Duyệt chống hai tay trên mặt bàn làm việc rồi hung hăng nhìn anh.
Sở Lạc Ninh biết cô tới đây làm cái3gì, cho nên cũng không thấy bất ngờ gì cả.
“Vì muốn cứu vợ đó, em nói xem, một ông chồng tốt như vậy em đi đâu để tìm đây?” Sở Lạc Ninh da mặt dày nói.
An Hinh Duyệt ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Sở Lạc Ninh, chỉ hận không thể dứt khoát cho anh một cái tát.
“Anh cũng thấy rồi đấy, không có anh thì không được.” An Hinh Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói. “Việc này chứng tỏ trước đây anh đã0đảm nhiệm quá nhiều việc rồi, như vậy không tốt, anh nên lui ra ngoài để bọn họ thử bị giết toàn quân một lần xem sao.”
“Chuyện toàn quân bị diệt là chuyện lấy ra để đùa đấy hả?” An Hinh Duyệt cũng bị Sở Lạc Ninh chọc cho phát cáu.
“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, em đã chép xong năm mươi lần kế hoạch huấn luyện chưa?” Sở Lạc Ninh đột nhiên nói.
An Hinh Duyệt:“...”
An Hinh Duyệt yên lặng đứng thẳng người rồi lại yên5lặng xoay người đi, chỉ là sau khi cô bước mấy bước đột nhiên quay đầu nói: “Không đúng! Anh đâu phải là lãnh đạo của em! Tại sao em lại phải nghe lời của anh?”
“Ha ha ha ha... Vợ à! Em đúng là càng ngày càng đáng yêu rồi đấy!” Sở Lạc Ninh vỗ bàn cười to. An Hinh Duyệt giơ cái găng tay đang cầm lên rồi tức giận ném qua. Sở Lạc Ninh bắt lấy đôi găng tay, nhìn bà xa đang nổi4giận phừng phừng của mình rồi đứng dậy, đặt găng lên bàn sau đó thân thiết kéo tay An Hinh Duyệt lại: “Em còn không phát hiện ra vấn đề sao.” “Phát hiện rồi, toàn là vấn đề.” Mặc dù An Hinh Duyệt không hài lòng những vẫn không giằng tay Sở Lạc Ninh ra.
Sở Lạc Ninh kéo tay cô đến ngồi xuống sofa: “Anh không rời đi thì mấy vấn đề này mãi mãi cũng sẽ không lộ ra! Nếu một ngày nào đó, lúc9làm nhiệm vụ anh lại là người xảy ra chuyện đầu tiên thì sao? Cái chờ đợi bọn họ chính là chết toàn đội!”
An Hinh Duyệt khẽ dừng lại vì lời anh nói. Lần này quả thực để lộ ra quá nhiều vấn đề, ví dụ như một đội có người chỉ huy không tốt, cô không muốn thừa nhận giả thuyết này nhưng quả thật nó có xác suất xảy ra.
“Vợ, làm lính đặc chiến không phải là chơi game, em chết rồi chờ một phút có thể sống lại, chúng ta không có cơ hội để sống lại đâu!” Sở Lạc Ninh ngồi trên tay vịn của ghế, một tay ôm lấy bả vai của vợ mình rồi nói những lời này một cách nghiêm túc.
An Hinh Duyệt khẽ híp mắt lại, cô bị anh nói đến nỗi không thể phản bác nổi. Sở Lạc Ninh rót cho cô một cốc nước rồi đặt cốc nước ấm áp đó vào lòng bàn tay để cô sưởi tay. Nhiệt độ ấm áp men theo thành cốc truyền vào lòng bàn tay An Hinh Duyệt, cô ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái: “Con người ai cũng phải học cách lớn lên, anh không thể theo bọn em cả đời cũng không thể làm chỉ huy của bọn em cả đời được! Đây cũng là điều mà em phải chú ý trong tương lai, vị trí chỉ huy này không phải một mình đội trưởng có thể đảm nhiệm mà là mỗi người trong đội đều phải có cái ý thức này! Lúc chỉ huy không có ở mặt thì phải nghe ai, phải làm cái gì, những cái này đều cần huấn luyện.”
“Nhưng đây không phải là lý do để anh thôi làm lính đặc chủng. Em thừa nhận trước đây lúc thần kinh quá mẫn cảm em đã phóng đại cảm giác lo lắng lên, khiến anh thấy có lỗi với em, em cũng thừa nhận việc anh chọn làm bộ đội đặc chủng là chuyện khiến em bất an nhất! Thế nhưng những thứ này không nên là lý do để anh rút lui, anh như vậy sẽ khiến em cảm giác em như trở thành tội nhân của anh vậy.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook