Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-378
Chương 378: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [47]
An Hinh Duyệt nói một cách nghiêm túc. Cô đang chờ Sở Lạc Ninh lên tiếng, chờ xem rốt cuộc anh sẽ lựa chọn như thế nào. Sở Lạc Ninh há mồm ngậm miệng cả nửa ngày cũng không nói được câu nào. “Thân thể thế nào rồi?” Sở Lạc Ninh quả quyết dời đi trọng tâm câu chuyện, anh nhìn An Hinh Duyệt rồi hỏi. An Hinh Duyệt đứng dậy, đẩy mạnh anh một cái: “Anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi!!!” An Hinh Duyệt nói rồi mặc kệ không cần biết Sở Lạc Ninh3có đứng vững hay không đã chạy biến ra ngoài.
Sở Lạc Ninh cầm cốc nước bị sánh ra ngoài, gọi với theo bóng lưng xa dần của An Hinh Duyệt. Cô mang thai chẳng có hiện tượng gì của việc ốm nghén, nhưng cái tính tình nóng nảy này thì lời hết cả ra rồi.
“Em mặc áo khoác vào cho anh cái đã!!!” Sở Lạc Ninh nói rồi đặt ly nước xuống, cũng chẳng buồn mặc thêm áo, vội vơ lấy áo khoác của cô rồi đuổi theo.
“Anh nói chứ sao em lại trở nên nóng tính như vậy0hả? Anh đầu có nói gì đâu mà em lại tức giận thế?!” Sở Lạc Ninh nói rồi choàng áo khoác lên vai cô, xung quanh có binh sĩ đi ngang qua thi thoảng quay đầu lại: “Nhanh nào, mọi người đều đang nhìn kia kìa!”
An Hinh Duyệt dừng bước, hung hăng nhìn người đàn ông đang giúp mình mặc thêm đồ. “Anh có quay trở về hay không?”
“Bây giờ không phải là...”
“Không về thì thôi.” An Hinh Duyệt nói rồi chộp lấy áo khoác của mình, sau đó quay người chạy về khu thân nhân. Một mình Sở5Lạc Ninh đứng trong gió rét. Anh vẫn giữ nguyên động tác khoác áo cho An Hinh Duyệt, sao lại nóng tính thể cơ chứ?
Xem ra đứa nhóc trong bụng vợ anh không phải hạng dễ chọc vào rồi. “Đội trưởng Sở! Lữ đoàn trưởng gọi anh kìa!”Một binh sĩ vừa chạy tới vừa thở dốc nói. “Trước có lang, sau có hổ.” Sở Lạc Ninh thở dài nói, nhưng sau đó lại xoay người đi về phía tòa nhà hành chính.
Binh sĩ: “Đội trưởng Sở, anh không mặc thêm áo vào à?” Sở Lạc Ninh quay đầu lại4nhìn cậu ta rồi chậc chậc lưỡi nói: “Cậu nói xem, nếu bây giờ tôi bị cảm lạnh thì liệu có tốt hơn không nhỉ?” “Đội trưởng Sở đừng nói đùa, hồi trước anh ở Tây Tạng huấn luyện không mặc quần áo cả tuần còn chẳng thấy bị ốm nữa là.” “Này! Cái thằng nhóc nhà cậu có biết ăn nói hay không đấy hả? Cái gì gọi là không mặc quần áo? Rõ ràng ông đây có mặc quần mà!” Sở Lạc Ninh nói xong đã đi đến tòa nhà hành chính. An Hinh Duyệt về đến9nhà liền cởi áo khoác ra treo ở cửa, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa. Cô vẫn còn đang tức giận với Sở Lạc Ninh, anh muốn cô tức đến chết sao?
Lúc An Hinh Duyệt còn đang tức giận, di động của cô liên tục rung lên. Cô đành cầm lấy nó, sau khi đọc tin nhắn hiện trên màn hình thì cũng chưa muốn trả lời lại ngay.
Bởi vì An Hinh Duyệt thật sự không ngờ rằng Sở Lạc Ninh sẽ cứng đầu như vậy, nếu như ước nguyện ban đầu là vì cô, như vậy hiện tại cô đã tỏ rõ lập trường của mình rồi sao anh vẫn như vậy?
Tức giận, quá tức giận rồi.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Miên Miên, anh đẹp trai nhà giàu nhà em nói muốn qua bên chỗ anh chị kìa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ. Nhưng mà em không có thời gian đi cùng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đáng ghét nhất là con trai em còn nói nó có thể đi cùng ba nó, chỉ vì muốn chơi với em gái.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cảm thấy bị tổn thương mất rồi! Như mấy trăm nghìn cân đè lên ấy!]
[Kẹo bông gòn: ...] An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Nhất chat một hồi cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn một chút.
[Kẹo bông gòn: Thế mới nói sinh con trai làm cái gì, chẳng những không thể quản lý được mà thậm chí còn là một con lừa cứng đầu không biết đang nghĩ gì nữa.”
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh trai em lại làm gì chị hả?] [Kẹo bông gòn: Điên người, không muốn nói đến nữa!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt nói một cách nghiêm túc. Cô đang chờ Sở Lạc Ninh lên tiếng, chờ xem rốt cuộc anh sẽ lựa chọn như thế nào. Sở Lạc Ninh há mồm ngậm miệng cả nửa ngày cũng không nói được câu nào. “Thân thể thế nào rồi?” Sở Lạc Ninh quả quyết dời đi trọng tâm câu chuyện, anh nhìn An Hinh Duyệt rồi hỏi. An Hinh Duyệt đứng dậy, đẩy mạnh anh một cái: “Anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại đi!!!” An Hinh Duyệt nói rồi mặc kệ không cần biết Sở Lạc Ninh3có đứng vững hay không đã chạy biến ra ngoài.
Sở Lạc Ninh cầm cốc nước bị sánh ra ngoài, gọi với theo bóng lưng xa dần của An Hinh Duyệt. Cô mang thai chẳng có hiện tượng gì của việc ốm nghén, nhưng cái tính tình nóng nảy này thì lời hết cả ra rồi.
“Em mặc áo khoác vào cho anh cái đã!!!” Sở Lạc Ninh nói rồi đặt ly nước xuống, cũng chẳng buồn mặc thêm áo, vội vơ lấy áo khoác của cô rồi đuổi theo.
“Anh nói chứ sao em lại trở nên nóng tính như vậy0hả? Anh đầu có nói gì đâu mà em lại tức giận thế?!” Sở Lạc Ninh nói rồi choàng áo khoác lên vai cô, xung quanh có binh sĩ đi ngang qua thi thoảng quay đầu lại: “Nhanh nào, mọi người đều đang nhìn kia kìa!”
An Hinh Duyệt dừng bước, hung hăng nhìn người đàn ông đang giúp mình mặc thêm đồ. “Anh có quay trở về hay không?”
“Bây giờ không phải là...”
“Không về thì thôi.” An Hinh Duyệt nói rồi chộp lấy áo khoác của mình, sau đó quay người chạy về khu thân nhân. Một mình Sở5Lạc Ninh đứng trong gió rét. Anh vẫn giữ nguyên động tác khoác áo cho An Hinh Duyệt, sao lại nóng tính thể cơ chứ?
Xem ra đứa nhóc trong bụng vợ anh không phải hạng dễ chọc vào rồi. “Đội trưởng Sở! Lữ đoàn trưởng gọi anh kìa!”Một binh sĩ vừa chạy tới vừa thở dốc nói. “Trước có lang, sau có hổ.” Sở Lạc Ninh thở dài nói, nhưng sau đó lại xoay người đi về phía tòa nhà hành chính.
Binh sĩ: “Đội trưởng Sở, anh không mặc thêm áo vào à?” Sở Lạc Ninh quay đầu lại4nhìn cậu ta rồi chậc chậc lưỡi nói: “Cậu nói xem, nếu bây giờ tôi bị cảm lạnh thì liệu có tốt hơn không nhỉ?” “Đội trưởng Sở đừng nói đùa, hồi trước anh ở Tây Tạng huấn luyện không mặc quần áo cả tuần còn chẳng thấy bị ốm nữa là.” “Này! Cái thằng nhóc nhà cậu có biết ăn nói hay không đấy hả? Cái gì gọi là không mặc quần áo? Rõ ràng ông đây có mặc quần mà!” Sở Lạc Ninh nói xong đã đi đến tòa nhà hành chính. An Hinh Duyệt về đến9nhà liền cởi áo khoác ra treo ở cửa, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa. Cô vẫn còn đang tức giận với Sở Lạc Ninh, anh muốn cô tức đến chết sao?
Lúc An Hinh Duyệt còn đang tức giận, di động của cô liên tục rung lên. Cô đành cầm lấy nó, sau khi đọc tin nhắn hiện trên màn hình thì cũng chưa muốn trả lời lại ngay.
Bởi vì An Hinh Duyệt thật sự không ngờ rằng Sở Lạc Ninh sẽ cứng đầu như vậy, nếu như ước nguyện ban đầu là vì cô, như vậy hiện tại cô đã tỏ rõ lập trường của mình rồi sao anh vẫn như vậy?
Tức giận, quá tức giận rồi.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Miên Miên, anh đẹp trai nhà giàu nhà em nói muốn qua bên chỗ anh chị kìa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ. Nhưng mà em không có thời gian đi cùng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đáng ghét nhất là con trai em còn nói nó có thể đi cùng ba nó, chỉ vì muốn chơi với em gái.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cảm thấy bị tổn thương mất rồi! Như mấy trăm nghìn cân đè lên ấy!]
[Kẹo bông gòn: ...] An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Nhất chat một hồi cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn một chút.
[Kẹo bông gòn: Thế mới nói sinh con trai làm cái gì, chẳng những không thể quản lý được mà thậm chí còn là một con lừa cứng đầu không biết đang nghĩ gì nữa.”
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh trai em lại làm gì chị hả?] [Kẹo bông gòn: Điên người, không muốn nói đến nữa!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook