Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-395
Chương 395: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [64]
An Hinh Duyệt bị Sở Lạc Ninh ôm vào trong lồng ngực, lúc này cô hoàn toàn không thể động đậy được.
Sở Lạc Ninh đưa tay xoa nhẹ cái bụng của vợ mình, khẽ khàng nói: “Việc này thật sự chỉ là một sự hiểu lầm. Anh thừa nhận lúc đầu anh đã đi làm đường, thế nhưng chẳng phải anh đã quay đầu lại đó thôi?” An Hinh Duyệt không lên tiếng. Sở Lạc Ninh xoa bụng cô một lát rồi chậm rãi dời đi, sau đó anh kéo cô vào3lòng rồi mới nói: “Việc này là anh làm sai rồi, nể mặt con, em có thể tha thứ cho anh được không?”
“Anh có lỗi gì chứ?” Rốt cuộc An Hinh Duyệt cũng bằng lòng nói chuyện rồi.
Nghe vợ lên tiếng, cuối cùng Sở Lạc Ninh cũng yên tâm, anh vỗ nhè nhẹ lên bả vai của cô: “Ngủ đi, ngáp đến mức không nhìn thấy mắt đâu nữa rồi.” “Chỉ có anh mới không thấy mắt thôi!” An Hinh Duyệt lầm bầm nói, nhưng lại ngủ rất an ổn trong vòng0tay anh.
Sở Lạc Ninh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ. Hiếm khi Sở Lạc Ninh có được một giấc ngủ ngon lành, sáu giờ đúng liền tỉnh dậy. Người đang nằm trong lòng anh vẫn đang ngủ, bản thân Sở Lạc Ninh rất muốn ngủ nướng nhưng anh không làm thế được. Sau khi hôn vợ một cái sau mới cẩn thận xuống giường, đứng dậy mặc đồ, đánh răng rửa mặt cuối cùng đi ra tập thể5dục buổi sáng.
Lúc anh đi An Hinh Duyệt có biết, chỉ là cô không tỉnh lại mà thôi.
Sở Lạc Ninh tập thể dục buổi sáng xong xuôi còn cố ý đi tìm đội trưởng trung đội Ba, tính nói chuyện tử tế với bọn họ.
Các đội trưởng trung đội Ba kia không ngờ Sở Lạc Ninh lại đột nhiên tới tìm bọn họ. Đây là lần đầu tiên anh tìm bọn họ sau khi anh rút khỏi đội đặc chiến.
Sân huấn luyện mang theo vài phần tiêu điều.
Trên người Sở Lạc Ninh4mang theo vài phần lạnh lẽo.
Sở Lạc Ninh đứng quay lưng về phía bọn họ, ba người kia đứng thẳng tắp sau lưng anh. Sở Lạc Ninh quay đầu, nhìn ba trung đội trưởng: “Nếu có ý kiến gì với tôi đều có thể nói ra, hiện tại tôi cũng không phải là đội trưởng của các người.” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói.
“Báo cáo! Không có ý kiến!” Ba người đồng loạt nói. “Mấy người chỉ có thể có một cơ hội này thôi đấy!” Sở Lạc Ninh dựa vào giá9huấn luyện mà nhìn ba người đang đứng đối diện mình: “Các người cảm thấy tôi phân phối nhiệm vụ không công bằng, cảm thấy tôi cố tình đem nhiệm vụ cho người của tôi thực hiện hết?” “Báo cáo! Không phải!” Trung đội trưởng đội số Một lớn tiếng nói.
Đội trưởng đội số Hai giữ im lặng. Đội trưởng đội số Ba rõ ràng có điều muốn nói.
Sở Lạc Ninh đảo mắt nhìn qua bọn họ, sau đó mới nói: “Có gì cứ nói, đừng để người phía sau nói liên thuyên! Người biết thì biết mấy người là bộ đội đặc chủng, không biết còn tưởng đám các người là mấy bà ba hoa bốc phét buôn chuyện tám thôn mười dặm đấy!”
Thanh âm của Sở Lạc Ninh rất lớn, lớn đến mức ai ai cũng có thể nghe rất rõ ràng.
“Không phải tôi không giao nhiệm vụ cho các người, đã nói năm ngoái cho các người đi diễn tập, hai nhiệm vụ, một phân đội nhỏ có bảy người trong đó có bốn người chết, ba người, năm người! Đừng có nói với tôi cái đó chỉ là diễn tập gì gì đó! Đó là chiến trường mà tôi dẫn bọn họ tới! Diễn tập không ai dùng đạn thật bắn các người cả! Thế nhưng thứ bắn vào người bọn tôi đều là bom thật đạn thật! Lý do vì sao không cho các người cơ hội ra biên giới làm nhiệm vụ chẳng lẽ chính các người còn không hiểu rõ trong lòng hay sao?”
Thanh âm Sở Lạc Ninh rất lớn, thế nhưng những binh sĩ đi ngang qua xung quanh không một ai dám dừng lại.
Các đội trưởng của trung đội Ba đại đội đặc chiến đều đang bị mắng, ai dám dừng lại? “Nếu thật sự có bản lĩnh thì dẫn dắt lính của mình cho tốt! Nếu thật sự có bản lĩnh, nắm chắc được trăm phần trăm thì nói cho tôi biết, mang đi bao nhiêu người thì mang đủ số người đó về cho tôi! Nếu không làm được cúp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế cho tốt vào! Đừng có ở sau lưng người ta xì xào bàn tán, góp ý bậy ba!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt bị Sở Lạc Ninh ôm vào trong lồng ngực, lúc này cô hoàn toàn không thể động đậy được.
Sở Lạc Ninh đưa tay xoa nhẹ cái bụng của vợ mình, khẽ khàng nói: “Việc này thật sự chỉ là một sự hiểu lầm. Anh thừa nhận lúc đầu anh đã đi làm đường, thế nhưng chẳng phải anh đã quay đầu lại đó thôi?” An Hinh Duyệt không lên tiếng. Sở Lạc Ninh xoa bụng cô một lát rồi chậm rãi dời đi, sau đó anh kéo cô vào3lòng rồi mới nói: “Việc này là anh làm sai rồi, nể mặt con, em có thể tha thứ cho anh được không?”
“Anh có lỗi gì chứ?” Rốt cuộc An Hinh Duyệt cũng bằng lòng nói chuyện rồi.
Nghe vợ lên tiếng, cuối cùng Sở Lạc Ninh cũng yên tâm, anh vỗ nhè nhẹ lên bả vai của cô: “Ngủ đi, ngáp đến mức không nhìn thấy mắt đâu nữa rồi.” “Chỉ có anh mới không thấy mắt thôi!” An Hinh Duyệt lầm bầm nói, nhưng lại ngủ rất an ổn trong vòng0tay anh.
Sở Lạc Ninh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ. Hiếm khi Sở Lạc Ninh có được một giấc ngủ ngon lành, sáu giờ đúng liền tỉnh dậy. Người đang nằm trong lòng anh vẫn đang ngủ, bản thân Sở Lạc Ninh rất muốn ngủ nướng nhưng anh không làm thế được. Sau khi hôn vợ một cái sau mới cẩn thận xuống giường, đứng dậy mặc đồ, đánh răng rửa mặt cuối cùng đi ra tập thể5dục buổi sáng.
Lúc anh đi An Hinh Duyệt có biết, chỉ là cô không tỉnh lại mà thôi.
Sở Lạc Ninh tập thể dục buổi sáng xong xuôi còn cố ý đi tìm đội trưởng trung đội Ba, tính nói chuyện tử tế với bọn họ.
Các đội trưởng trung đội Ba kia không ngờ Sở Lạc Ninh lại đột nhiên tới tìm bọn họ. Đây là lần đầu tiên anh tìm bọn họ sau khi anh rút khỏi đội đặc chiến.
Sân huấn luyện mang theo vài phần tiêu điều.
Trên người Sở Lạc Ninh4mang theo vài phần lạnh lẽo.
Sở Lạc Ninh đứng quay lưng về phía bọn họ, ba người kia đứng thẳng tắp sau lưng anh. Sở Lạc Ninh quay đầu, nhìn ba trung đội trưởng: “Nếu có ý kiến gì với tôi đều có thể nói ra, hiện tại tôi cũng không phải là đội trưởng của các người.” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói.
“Báo cáo! Không có ý kiến!” Ba người đồng loạt nói. “Mấy người chỉ có thể có một cơ hội này thôi đấy!” Sở Lạc Ninh dựa vào giá9huấn luyện mà nhìn ba người đang đứng đối diện mình: “Các người cảm thấy tôi phân phối nhiệm vụ không công bằng, cảm thấy tôi cố tình đem nhiệm vụ cho người của tôi thực hiện hết?” “Báo cáo! Không phải!” Trung đội trưởng đội số Một lớn tiếng nói.
Đội trưởng đội số Hai giữ im lặng. Đội trưởng đội số Ba rõ ràng có điều muốn nói.
Sở Lạc Ninh đảo mắt nhìn qua bọn họ, sau đó mới nói: “Có gì cứ nói, đừng để người phía sau nói liên thuyên! Người biết thì biết mấy người là bộ đội đặc chủng, không biết còn tưởng đám các người là mấy bà ba hoa bốc phét buôn chuyện tám thôn mười dặm đấy!”
Thanh âm của Sở Lạc Ninh rất lớn, lớn đến mức ai ai cũng có thể nghe rất rõ ràng.
“Không phải tôi không giao nhiệm vụ cho các người, đã nói năm ngoái cho các người đi diễn tập, hai nhiệm vụ, một phân đội nhỏ có bảy người trong đó có bốn người chết, ba người, năm người! Đừng có nói với tôi cái đó chỉ là diễn tập gì gì đó! Đó là chiến trường mà tôi dẫn bọn họ tới! Diễn tập không ai dùng đạn thật bắn các người cả! Thế nhưng thứ bắn vào người bọn tôi đều là bom thật đạn thật! Lý do vì sao không cho các người cơ hội ra biên giới làm nhiệm vụ chẳng lẽ chính các người còn không hiểu rõ trong lòng hay sao?”
Thanh âm Sở Lạc Ninh rất lớn, thế nhưng những binh sĩ đi ngang qua xung quanh không một ai dám dừng lại.
Các đội trưởng của trung đội Ba đại đội đặc chiến đều đang bị mắng, ai dám dừng lại? “Nếu thật sự có bản lĩnh thì dẫn dắt lính của mình cho tốt! Nếu thật sự có bản lĩnh, nắm chắc được trăm phần trăm thì nói cho tôi biết, mang đi bao nhiêu người thì mang đủ số người đó về cho tôi! Nếu không làm được cúp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế cho tốt vào! Đừng có ở sau lưng người ta xì xào bàn tán, góp ý bậy ba!!!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook