Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-396
Chương 396: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[65]
Lúc An Hinh Duyệt đi ngang qua, Sở Lạc Ninh vẫn còn đang mắng chửi.
An Hinh Duyệt không dừng chân lại. Lần đầu tiên cô thấy một người lính bình thường đứng ở chỗ này mắng chửi3xối xả đội trưởng trung đội Ba của đại đội đặc chiến thế đấy. Mấy đội trưởng kia còn không dám ho he lấy một câu, hay lắm, thật sự hay lắm! Đương nhiên An Hinh Duyệt0biết Sở Lạc Ninh mắng chửi người khác khủng khiếp đến cỡ nào. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến An Hinh Duyệt không dám cãi nhau trực diện với Sở Lạc Ninh bao giờ.5Bởi vì anh có thể nói đến mức đối phương không còn sức mà chống đỡ. An Hinh Duyệt tới nhà ăn liền thấy Cố Tỉ Thành đang ngồi ăn cơm gần cửa sổ. Cô ngẫm nghĩ4một chút cuối cùng vẫn quyết định đi tới, còn cầm theo hai suất ăn sáng.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua: “Chưa chắc hết giờ ăn sáng đã chửi xong đâu, em đang tính một9mình ăn hết cả hai phần đấy à?”
“Không đầu, anh ấy chung tình với bữa sáng lắm!” An Hinh Duyệt nói rồi bắt đầu ăn phần của mình: “Cái em gửi ngày hôm qua anh đã xem chưa? Có ý kiến gì không?”
“Sao không đưa thẳng cho Sở Lạc Ninh xem?” Cố Tỉ Thành tò mò hỏi. “Cho anh ấy xem làm gì, để ăn chửi chắc?” An Hinh Duyệt giật giật khóe miệng, nói tiếp: “Để anh xem qua trước, nếu như anh ấy còn dám chửi thì chẳng phải em có thể đẩy qua cho anh hay sao?” Cố Tỉ Thành: “...”
Cuối cùng anh cũng đã hiểu tại sao hai người này có thể thành vợ thành chồng được rồi.
“Anh cảm thấy tốt lắm, huấn luyện theo kiểu bậc thang cùng với huấn luyện tâm lý mỗi bên chiếm năm
mươi phần trăm, hoặc là em giảm bớt bên huấn luyện bậc thang một chút, anh vẫn cảm thấy huấn luyện tâm lý quan trọng hơn!” Cố Tỉ Thành vừa ăn sáng vừa nói. Lời tiếp theo còn chưa kịp thốt ra đã thấy Sở Lạc Ninh trở về, hơn nữa về rồi còn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh An Hinh Duyệt, sau đó cầm đũa ăn sáng.
An Hinh Duyệt nhìn về phía Cố Tỉ Thành, tỏ ý: Em đã bảo mà.
“Làm gì thế, anh còn đang ngồi đây đó, bớt liếc mắt đưa tình với nhau đi.” Sở Lạc Ninh lạnh mắt nhìn hai người họ. Vừa nãy anh chửi mắng có hơi lâu nên cổ họng có hơi rát, Sở Lạc Ninh dứt khoát cầm sữa đậu nành trên bàn lên rồi uống một hơi cạn sạch. “Đang nói với huấn luyện An về chuyện kế hoạch huấn luyện, nhưng chắc là hiện giờ anh chẳng có thời gian mà lo chuyện này đâu.” Cố Tỉ Thành vừa mới nói xong liền bị Sở Lạc Ninh đá một cái.
An Hinh Duyệt híp mắt nhìn về phía Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh mặt không đỏ tim không đập mạnh tiếp tục ăn sáng, sau đó nói: “Tôi đây còn chưa quay về, vượt quyền lo chuyện của mấy người cũng không tốt!“. An Hinh Duyệt “hừ” một tiếng: “Vờ vịt, anh cứ tiếp tục vờ vịt tiếp đi, em kiếm cái gì cho anh và vịt tiếp nhé.”
Cố Tỉ Thành cười không nói, nhưng thật ra trong lòng có chút ước ao. Lúc này vợ anh còn đang ở thành phố J, nhìn không thấy sờ không tới, chỉ có thể nhớ nhung thôi. “Thế thì khỏi đi.” Sở Lạc Ninh nói rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành: “Đừng có mà nhìn, vợ của cậu không có ở chỗ này đâu, sáng mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến, hai người có việc gì thì nói rõ ràng đi, đừng có liếc mắt đưa tình mãi như vậy.”
“Đây là cơm em lấy tới, anh đừng có ăn nữa.” An Hinh Duyệt nói rồi vươn tay muốn cướp lại đồ ăn. Cố Tỉ Thành nhìn hai người đang đùa giỡn trước mặt, trong lòng thầm cảm thấy chuyện mình không cho Sở Lạc Nhất đi trường quân đội thật là một sai lầm to lớn. “Hai vị, chỗ này là quân đội, chú ý một chút có được không hả?” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở một câu.
Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng, cầm lấy cái bát vừa bị An Hinh Duyệt cướp đi sau đó ăn một ngụm cháo rồi mới lên tiếng: “Nghe cái câu nồng nặc mùi ghen tị này mà xem, sắp chua bằng thùng dấm trong nhà bếp rồi, lúc này ngoại trừ cậu ra thì ai thấy được?”
An Hinh Duyệt bày tỏ, cô cũng không muốn nói chuyện với người đàn ông này. “Anh ra ngoài làm gì thế?” An Hinh Duyệt đột nhiên hỏi, lời ban nãy Cố Tỉ Thành nói khiến cô có chút bất an.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc An Hinh Duyệt đi ngang qua, Sở Lạc Ninh vẫn còn đang mắng chửi.
An Hinh Duyệt không dừng chân lại. Lần đầu tiên cô thấy một người lính bình thường đứng ở chỗ này mắng chửi3xối xả đội trưởng trung đội Ba của đại đội đặc chiến thế đấy. Mấy đội trưởng kia còn không dám ho he lấy một câu, hay lắm, thật sự hay lắm! Đương nhiên An Hinh Duyệt0biết Sở Lạc Ninh mắng chửi người khác khủng khiếp đến cỡ nào. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến An Hinh Duyệt không dám cãi nhau trực diện với Sở Lạc Ninh bao giờ.5Bởi vì anh có thể nói đến mức đối phương không còn sức mà chống đỡ. An Hinh Duyệt tới nhà ăn liền thấy Cố Tỉ Thành đang ngồi ăn cơm gần cửa sổ. Cô ngẫm nghĩ4một chút cuối cùng vẫn quyết định đi tới, còn cầm theo hai suất ăn sáng.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn thoáng qua: “Chưa chắc hết giờ ăn sáng đã chửi xong đâu, em đang tính một9mình ăn hết cả hai phần đấy à?”
“Không đầu, anh ấy chung tình với bữa sáng lắm!” An Hinh Duyệt nói rồi bắt đầu ăn phần của mình: “Cái em gửi ngày hôm qua anh đã xem chưa? Có ý kiến gì không?”
“Sao không đưa thẳng cho Sở Lạc Ninh xem?” Cố Tỉ Thành tò mò hỏi. “Cho anh ấy xem làm gì, để ăn chửi chắc?” An Hinh Duyệt giật giật khóe miệng, nói tiếp: “Để anh xem qua trước, nếu như anh ấy còn dám chửi thì chẳng phải em có thể đẩy qua cho anh hay sao?” Cố Tỉ Thành: “...”
Cuối cùng anh cũng đã hiểu tại sao hai người này có thể thành vợ thành chồng được rồi.
“Anh cảm thấy tốt lắm, huấn luyện theo kiểu bậc thang cùng với huấn luyện tâm lý mỗi bên chiếm năm
mươi phần trăm, hoặc là em giảm bớt bên huấn luyện bậc thang một chút, anh vẫn cảm thấy huấn luyện tâm lý quan trọng hơn!” Cố Tỉ Thành vừa ăn sáng vừa nói. Lời tiếp theo còn chưa kịp thốt ra đã thấy Sở Lạc Ninh trở về, hơn nữa về rồi còn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh An Hinh Duyệt, sau đó cầm đũa ăn sáng.
An Hinh Duyệt nhìn về phía Cố Tỉ Thành, tỏ ý: Em đã bảo mà.
“Làm gì thế, anh còn đang ngồi đây đó, bớt liếc mắt đưa tình với nhau đi.” Sở Lạc Ninh lạnh mắt nhìn hai người họ. Vừa nãy anh chửi mắng có hơi lâu nên cổ họng có hơi rát, Sở Lạc Ninh dứt khoát cầm sữa đậu nành trên bàn lên rồi uống một hơi cạn sạch. “Đang nói với huấn luyện An về chuyện kế hoạch huấn luyện, nhưng chắc là hiện giờ anh chẳng có thời gian mà lo chuyện này đâu.” Cố Tỉ Thành vừa mới nói xong liền bị Sở Lạc Ninh đá một cái.
An Hinh Duyệt híp mắt nhìn về phía Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh mặt không đỏ tim không đập mạnh tiếp tục ăn sáng, sau đó nói: “Tôi đây còn chưa quay về, vượt quyền lo chuyện của mấy người cũng không tốt!“. An Hinh Duyệt “hừ” một tiếng: “Vờ vịt, anh cứ tiếp tục vờ vịt tiếp đi, em kiếm cái gì cho anh và vịt tiếp nhé.”
Cố Tỉ Thành cười không nói, nhưng thật ra trong lòng có chút ước ao. Lúc này vợ anh còn đang ở thành phố J, nhìn không thấy sờ không tới, chỉ có thể nhớ nhung thôi. “Thế thì khỏi đi.” Sở Lạc Ninh nói rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành: “Đừng có mà nhìn, vợ của cậu không có ở chỗ này đâu, sáng mai tôi phải đi ra ngoài một chuyến, hai người có việc gì thì nói rõ ràng đi, đừng có liếc mắt đưa tình mãi như vậy.”
“Đây là cơm em lấy tới, anh đừng có ăn nữa.” An Hinh Duyệt nói rồi vươn tay muốn cướp lại đồ ăn. Cố Tỉ Thành nhìn hai người đang đùa giỡn trước mặt, trong lòng thầm cảm thấy chuyện mình không cho Sở Lạc Nhất đi trường quân đội thật là một sai lầm to lớn. “Hai vị, chỗ này là quân đội, chú ý một chút có được không hả?” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở một câu.
Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng, cầm lấy cái bát vừa bị An Hinh Duyệt cướp đi sau đó ăn một ngụm cháo rồi mới lên tiếng: “Nghe cái câu nồng nặc mùi ghen tị này mà xem, sắp chua bằng thùng dấm trong nhà bếp rồi, lúc này ngoại trừ cậu ra thì ai thấy được?”
An Hinh Duyệt bày tỏ, cô cũng không muốn nói chuyện với người đàn ông này. “Anh ra ngoài làm gì thế?” An Hinh Duyệt đột nhiên hỏi, lời ban nãy Cố Tỉ Thành nói khiến cô có chút bất an.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook