Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-427
Chương 427: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [96]
Cố Tỉ Thành cũng biết bản thân mình như vậy có chút biến thái, giống như anh đã có được kết quả rồi nhưng lại quay đầu đi nhìn lại quá trình.
Anh rất ít khi chú ý đến quá trình trưởng thành của người khác, nhưng chỉ có con trai của anh là ngoại lệ. Vậy nên Cố Tỉ Thành nhất định sẽ phải tìm bằng được ảnh chụp của con trai mình.
Cố Tỉ Thành không nói được với Sở Lạc Nhất mấy câu đã có người đến tìm anh. Sở Lạc Nhất chỉ hơi thở dài, lắng nghe thanh âm3tút tút trong điện thoại. Vậy mới nói, rốt cuộc vì sao cô lại gả cho Cố Tỉ Thành cơ chứ? Là bởi vì Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng đẹp trai sao? Được rồi, cũng có một phần nguyên nhân là vì vậy, ai bảo cô là người ham mê cái đẹp cơ chứ? Lúc Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt quay về quân bộ đã là lúc ăn cơm trưa. Cả hai đều lười về nhà nấu ăn cho nên liền đến thẳng căng tin dùng bữa. Sở Lạc Ninh nhìn thấy Cố Tỉ Thành còn có chút0hất mặt lên trời, thậm chí vênh váo cố tình kích thích Cố Tỉ Thành, nói cho anh biết cảm giác lần đầu tiên được nhìn thấy vật nhỏ kia là cảm giác như thế nào.
Cố Tỉ Thành lạnh mắt nhìn Sở Lạc Ninh không nói gì, chỉ dẫn cảnh vệ của mình đi vào
Vị cảnh vệ kia khẽ run lên, lời này của đội trưởng Sở thật ác độc, cứ như ngàn dao đâm thẳng vào tim của phó lữ trưởng vậy. Ai mà không biết vì phải thực hiện nhiệm vụ mà lúc phó lữ trưởng trở về thì5con anh đã biết gọi ba rồi.
Sở Lạc Ninh nhấc chân đá Sở Lạc Ninh một cái: “Anh thì hay rồi, tự dưng kích thích anh ấy làm cái gì?”
Sở Lạc Ninh dẫn An Hinh Duyệt đi vào, không nói. Trong phòng ăn rất yên tĩnh, thi thoảng có những thanh âm bàn tán xung quanh truyền đến.
Cố Tỉ Thành không ngồi ăn cùng bọn họ, có lẽ là do bị bọn họ kích thích cho nên anh cùng cảnh vệ của mình ngồi ăn ở phía rất xa.
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía bên kia rồi lại nhìn4Sở Lạc Ninh đang ăn cơm: “Sớm muộn gì anh ta cũng muốn đánh nhau với anh một trận.”
“Anh chờ tên đó tới đó.” Sở Lạc Ninh bật cười một tiếng: “Năm đó lúc Bánh Bao Đậu lẻ loi một mình đeo cái bụng bự đi an ủi cả nhà, anh cũng muốn tìm anh ta đánh một trận lắm, lúc đó anh ta ở đâu?” “Đó cũng đâu phải do Cố Tỉ Thành muốn như vậy. Anh cũng là quân nhân, lẽ nào anh không hiểu rõ loại bất đắc dĩ này sao?” Sở Lạc Ninh lại đá anh một9lần nữa, lời nói còn mang theo cả sự khó chịu. “Anh biết rồi, anh biết với chuyện anh khó chịu là hai chuyện khác nhau mà.” Sở Lạc Ninh vội vã đưa chân ngắn lại cú đá của cô, sau đó mở miệng nói: “Không sai lắm là được rồi, biết bao nhiêu người đang nhìn kia kìa.”
An Hinh Duyệt à một tiếng: “Tốt nhất là anh nên cam đoan trong lúc em mang thai anh đều ở bên cạnh em đi.”
“Đừng có nói khát, em đâu có ông anh nào.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói: “Thế nhưng em yên tâm đi, không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì anh chắc chắn không rời khỏi em đâu.”
An Hinh Duyệt: “...”
Sau bữa cơm trưa, mỗi người lại quay về với công việc của mình. Có người nói Cố Tỉ Thành đã đi ra ngoài một chuyến nhưng không biết anh đi làm cái gì.
Lệnh của Sở Lạc Ninh một tuần sau có thể xuống đến tay, đó cũng là lúc anh có thể xuất phát.
Chỉ là trước khi đi Sở Lạc Ninh tìm Cố Tỉ Thành một lần. Hôm đó thời tiết rất đẹp, là một ngày trời đẹp hiếm thấy sau Tết âm lịch. Cố Tỉ Thành dựa người trên lan can nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, ý tứ của anh rất rõ ràng, có chuyện mau nói, có rắm mau thả.
“Ân oán giữa hai chúng ta là chuyện giữa hai chúng ta, sau khi tôi đi, đừng có đem những người còn lại của tôi diệt sạch.” “Anh nghĩ tôi là anh?” Cố Tỉ Thành cười khẩy một tiếng, sau đó hờ hững nhìn Sở Lạc Ninh: “Vẫn là chính bản thân anh nghĩ cho thật kỹ đi! Đám người trong tay mấy lão già kia không phải anh muốn cướp là cướp được đâu.”
Sở Lạc Ninh vuốt mặt một cái, sau đó nói: “Việc này tôi tự có cách giải quyết của mình, không cần đến phiên cậu phải lo lắng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành cũng biết bản thân mình như vậy có chút biến thái, giống như anh đã có được kết quả rồi nhưng lại quay đầu đi nhìn lại quá trình.
Anh rất ít khi chú ý đến quá trình trưởng thành của người khác, nhưng chỉ có con trai của anh là ngoại lệ. Vậy nên Cố Tỉ Thành nhất định sẽ phải tìm bằng được ảnh chụp của con trai mình.
Cố Tỉ Thành không nói được với Sở Lạc Nhất mấy câu đã có người đến tìm anh. Sở Lạc Nhất chỉ hơi thở dài, lắng nghe thanh âm3tút tút trong điện thoại. Vậy mới nói, rốt cuộc vì sao cô lại gả cho Cố Tỉ Thành cơ chứ? Là bởi vì Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng đẹp trai sao? Được rồi, cũng có một phần nguyên nhân là vì vậy, ai bảo cô là người ham mê cái đẹp cơ chứ? Lúc Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt quay về quân bộ đã là lúc ăn cơm trưa. Cả hai đều lười về nhà nấu ăn cho nên liền đến thẳng căng tin dùng bữa. Sở Lạc Ninh nhìn thấy Cố Tỉ Thành còn có chút0hất mặt lên trời, thậm chí vênh váo cố tình kích thích Cố Tỉ Thành, nói cho anh biết cảm giác lần đầu tiên được nhìn thấy vật nhỏ kia là cảm giác như thế nào.
Cố Tỉ Thành lạnh mắt nhìn Sở Lạc Ninh không nói gì, chỉ dẫn cảnh vệ của mình đi vào
Vị cảnh vệ kia khẽ run lên, lời này của đội trưởng Sở thật ác độc, cứ như ngàn dao đâm thẳng vào tim của phó lữ trưởng vậy. Ai mà không biết vì phải thực hiện nhiệm vụ mà lúc phó lữ trưởng trở về thì5con anh đã biết gọi ba rồi.
Sở Lạc Ninh nhấc chân đá Sở Lạc Ninh một cái: “Anh thì hay rồi, tự dưng kích thích anh ấy làm cái gì?”
Sở Lạc Ninh dẫn An Hinh Duyệt đi vào, không nói. Trong phòng ăn rất yên tĩnh, thi thoảng có những thanh âm bàn tán xung quanh truyền đến.
Cố Tỉ Thành không ngồi ăn cùng bọn họ, có lẽ là do bị bọn họ kích thích cho nên anh cùng cảnh vệ của mình ngồi ăn ở phía rất xa.
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía bên kia rồi lại nhìn4Sở Lạc Ninh đang ăn cơm: “Sớm muộn gì anh ta cũng muốn đánh nhau với anh một trận.”
“Anh chờ tên đó tới đó.” Sở Lạc Ninh bật cười một tiếng: “Năm đó lúc Bánh Bao Đậu lẻ loi một mình đeo cái bụng bự đi an ủi cả nhà, anh cũng muốn tìm anh ta đánh một trận lắm, lúc đó anh ta ở đâu?” “Đó cũng đâu phải do Cố Tỉ Thành muốn như vậy. Anh cũng là quân nhân, lẽ nào anh không hiểu rõ loại bất đắc dĩ này sao?” Sở Lạc Ninh lại đá anh một9lần nữa, lời nói còn mang theo cả sự khó chịu. “Anh biết rồi, anh biết với chuyện anh khó chịu là hai chuyện khác nhau mà.” Sở Lạc Ninh vội vã đưa chân ngắn lại cú đá của cô, sau đó mở miệng nói: “Không sai lắm là được rồi, biết bao nhiêu người đang nhìn kia kìa.”
An Hinh Duyệt à một tiếng: “Tốt nhất là anh nên cam đoan trong lúc em mang thai anh đều ở bên cạnh em đi.”
“Đừng có nói khát, em đâu có ông anh nào.” Sở Lạc Ninh cười híp mắt nói: “Thế nhưng em yên tâm đi, không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì anh chắc chắn không rời khỏi em đâu.”
An Hinh Duyệt: “...”
Sau bữa cơm trưa, mỗi người lại quay về với công việc của mình. Có người nói Cố Tỉ Thành đã đi ra ngoài một chuyến nhưng không biết anh đi làm cái gì.
Lệnh của Sở Lạc Ninh một tuần sau có thể xuống đến tay, đó cũng là lúc anh có thể xuất phát.
Chỉ là trước khi đi Sở Lạc Ninh tìm Cố Tỉ Thành một lần. Hôm đó thời tiết rất đẹp, là một ngày trời đẹp hiếm thấy sau Tết âm lịch. Cố Tỉ Thành dựa người trên lan can nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, ý tứ của anh rất rõ ràng, có chuyện mau nói, có rắm mau thả.
“Ân oán giữa hai chúng ta là chuyện giữa hai chúng ta, sau khi tôi đi, đừng có đem những người còn lại của tôi diệt sạch.” “Anh nghĩ tôi là anh?” Cố Tỉ Thành cười khẩy một tiếng, sau đó hờ hững nhìn Sở Lạc Ninh: “Vẫn là chính bản thân anh nghĩ cho thật kỹ đi! Đám người trong tay mấy lão già kia không phải anh muốn cướp là cướp được đâu.”
Sở Lạc Ninh vuốt mặt một cái, sau đó nói: “Việc này tôi tự có cách giải quyết của mình, không cần đến phiên cậu phải lo lắng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com