Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-429
Chương 429: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT[98]
An Hinh Duyệt hơi rũ mắt, có chút thổn thức trong lòng. Đủ khả năng, nhưng bó tay.
Đúng vậy, việc bọn họ có thể làm lúc này cũng chỉ trong khả năng cho phép.
“Người như vậy thường sẽ phản kháng lại ý tốt của người khác theo bản năng, chuyện này đối với anh mà nói là một thách thức đấy.” An Hinh Duyệt nói thẳng nói thật.
“Vậy nên anh mới dẫn em theo.” Sở Lạc3Ninh nói, xoa xoa đầu vợ mình, “Người anh đã túm được cho em rồi, nhưng việc nói chuyện với cậu ta thì phải để em làm mới được.”
An Hinh Duyệt: “...”
Được rồi, chuyến du lịch mà cô vừa nhắc chẳng qua cũng chỉ là sự tưởng tượng của cô mà thôi.
Nghỉ ngơi được nửa tiếng, bọn họ tiếp tục lên đường, An Hinh Duyệt mãnh liệt yêu cầu, lộ trình tiếp theo đừng nên dừng0lại nữa.
Sở Lạc Ninh lại để ngoài tai hết, như thể chỉ cần vợ anh ngồi trên xe quá một tiếng thì sẽ xảy ra chuyện gì vậy.
Cho nên chờ đến lúc bọn họ thực sự đến nơi, trời cũng đã gần tối.
An Hinh Duyệt hoàn toàn câm nín trước việc này. Cô đã có thể đoán được những ngày tháng sau này, người đàn ông kia sẽ làm gì rồi.
Khách sạn đã được Sở Lạc5Ninh đặt trước, vậy nên có thể vào ở thẳng. Điều kiện của khách sạn không tệ, Sở Lạc Ninh mắc bệnh nghề nghiệp, chạy đi khắp các gian phòng kiểm tra một lượt, không phát hiện ra thứ gì bất thường mới yên tâm.
An Hinh Duyệt cũng không phản đối hành động này của anh. Cô ngồi trên giường nhìn Sở Lạc Ninh cho đến lúc anh kiểm tra xong, sau đó mới nói: “Bao4giờ anh đi tìm cậu ta?”
“Tối nay.”
“Sớm vậy?” An Hinh Duyệt có chút giật mình. “Bọn họ đều quen hành động vào buổi tối, cho nên đi buổi tối là dễ nhất.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn đồng hồ, “Em nằm nghỉ một lúc đi, anh đi xem có gì mua cho em được không.”
An Hinh Duyệt: “...” Người này đang nuôi cô như nuôi heo thật đấy à? Cả một ngày trời chẳng làm gì,9cô nằm để làm gì chứ? “Em đi ra ngoài với anh.” An Hinh Duyệt vội vàng nói, “Dù sao ở đây cũng chẳng có việc gì làm.”
Sở Lạc Ninh nhíu mày: “Anh đi ra ngoài ẩu đả, em đi theo làm gì?”
An Hinh Duyệt chớp mắt, “Đi hò hét trợ uy cho anh còn gì.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Lý do này hay đấy, anh hoàn toàn không thể phản bác được. Cho nên Sở Lạc Ninh chỉ có thể đưa An Hinh Duyệt đi theo cùng, tìm một chỗ để ăn trước, sau đó lại đến cắm chốt ở chỗ Tống Minh Phong sẽ xuất hiện vào buổi tối.
“Tống Minh Phong, tên cậu ta cũng hay đấy chứ.” An Hinh Duyệt ngồi trong quán trà sữa tại một con hẻm nhỏ, vừa uống nước ngô vừa nói. Tuy là cô không hiểu tại sao quán trà sữa mà lại có cả nước ngô nữa. Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt không dịu dàng một chút nào.
An Hinh Duyệt cười tít mắt coi như không thấy, tiếp tục chú ý động tĩnh bên ngoài, sau đó nói: “Vẫn chưa tới à?”
“Em vội gì chứ.” Sở Lạc Ninh chậm rãi uống nước lọc.
An Hinh Duyệt yên lặng liếc nhìn cái cốc trong tay anh. Thảo nào người bán hàng tưởng bọn họ là biến thái, đến quán trà sữa, gọi một cốc nước lọc và một cốc nước ngô.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?” An Hinh Duyệt thu hồi tầm mắt, mở miệng hỏi lần nữa.
“Mười chín, đi nghĩa vụ thì hơi lớn, nhưng lần này anh được tuyển ba người đặc biệt, có thể đặc cách tuyển vào.” Sở Lạc Ninh nói, rút di động ra nhìn đồng hồ.
An Hinh Duyệt hơi bĩu môi vừa tiếp tục cầm ly nước của mình làm ẩm tay, vừa từ từ nhấp từng ngụm nước ngô. Có điều vào lúc cô còn đang nhấp môi lại bỗng thấy cách đó không xa có vài thiếu niên, độ tuổi cũng không lớn, nhưng ăn mặc rất ngổ ngáo. Cách ăn mặc của từng người... ừm... không khác mấy với đám học sinh cá biệt hồi cô đi học là mấy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt hơi rũ mắt, có chút thổn thức trong lòng. Đủ khả năng, nhưng bó tay.
Đúng vậy, việc bọn họ có thể làm lúc này cũng chỉ trong khả năng cho phép.
“Người như vậy thường sẽ phản kháng lại ý tốt của người khác theo bản năng, chuyện này đối với anh mà nói là một thách thức đấy.” An Hinh Duyệt nói thẳng nói thật.
“Vậy nên anh mới dẫn em theo.” Sở Lạc3Ninh nói, xoa xoa đầu vợ mình, “Người anh đã túm được cho em rồi, nhưng việc nói chuyện với cậu ta thì phải để em làm mới được.”
An Hinh Duyệt: “...”
Được rồi, chuyến du lịch mà cô vừa nhắc chẳng qua cũng chỉ là sự tưởng tượng của cô mà thôi.
Nghỉ ngơi được nửa tiếng, bọn họ tiếp tục lên đường, An Hinh Duyệt mãnh liệt yêu cầu, lộ trình tiếp theo đừng nên dừng0lại nữa.
Sở Lạc Ninh lại để ngoài tai hết, như thể chỉ cần vợ anh ngồi trên xe quá một tiếng thì sẽ xảy ra chuyện gì vậy.
Cho nên chờ đến lúc bọn họ thực sự đến nơi, trời cũng đã gần tối.
An Hinh Duyệt hoàn toàn câm nín trước việc này. Cô đã có thể đoán được những ngày tháng sau này, người đàn ông kia sẽ làm gì rồi.
Khách sạn đã được Sở Lạc5Ninh đặt trước, vậy nên có thể vào ở thẳng. Điều kiện của khách sạn không tệ, Sở Lạc Ninh mắc bệnh nghề nghiệp, chạy đi khắp các gian phòng kiểm tra một lượt, không phát hiện ra thứ gì bất thường mới yên tâm.
An Hinh Duyệt cũng không phản đối hành động này của anh. Cô ngồi trên giường nhìn Sở Lạc Ninh cho đến lúc anh kiểm tra xong, sau đó mới nói: “Bao4giờ anh đi tìm cậu ta?”
“Tối nay.”
“Sớm vậy?” An Hinh Duyệt có chút giật mình. “Bọn họ đều quen hành động vào buổi tối, cho nên đi buổi tối là dễ nhất.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn đồng hồ, “Em nằm nghỉ một lúc đi, anh đi xem có gì mua cho em được không.”
An Hinh Duyệt: “...” Người này đang nuôi cô như nuôi heo thật đấy à? Cả một ngày trời chẳng làm gì,9cô nằm để làm gì chứ? “Em đi ra ngoài với anh.” An Hinh Duyệt vội vàng nói, “Dù sao ở đây cũng chẳng có việc gì làm.”
Sở Lạc Ninh nhíu mày: “Anh đi ra ngoài ẩu đả, em đi theo làm gì?”
An Hinh Duyệt chớp mắt, “Đi hò hét trợ uy cho anh còn gì.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Lý do này hay đấy, anh hoàn toàn không thể phản bác được. Cho nên Sở Lạc Ninh chỉ có thể đưa An Hinh Duyệt đi theo cùng, tìm một chỗ để ăn trước, sau đó lại đến cắm chốt ở chỗ Tống Minh Phong sẽ xuất hiện vào buổi tối.
“Tống Minh Phong, tên cậu ta cũng hay đấy chứ.” An Hinh Duyệt ngồi trong quán trà sữa tại một con hẻm nhỏ, vừa uống nước ngô vừa nói. Tuy là cô không hiểu tại sao quán trà sữa mà lại có cả nước ngô nữa. Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn cô, ánh mắt không dịu dàng một chút nào.
An Hinh Duyệt cười tít mắt coi như không thấy, tiếp tục chú ý động tĩnh bên ngoài, sau đó nói: “Vẫn chưa tới à?”
“Em vội gì chứ.” Sở Lạc Ninh chậm rãi uống nước lọc.
An Hinh Duyệt yên lặng liếc nhìn cái cốc trong tay anh. Thảo nào người bán hàng tưởng bọn họ là biến thái, đến quán trà sữa, gọi một cốc nước lọc và một cốc nước ngô.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?” An Hinh Duyệt thu hồi tầm mắt, mở miệng hỏi lần nữa.
“Mười chín, đi nghĩa vụ thì hơi lớn, nhưng lần này anh được tuyển ba người đặc biệt, có thể đặc cách tuyển vào.” Sở Lạc Ninh nói, rút di động ra nhìn đồng hồ.
An Hinh Duyệt hơi bĩu môi vừa tiếp tục cầm ly nước của mình làm ẩm tay, vừa từ từ nhấp từng ngụm nước ngô. Có điều vào lúc cô còn đang nhấp môi lại bỗng thấy cách đó không xa có vài thiếu niên, độ tuổi cũng không lớn, nhưng ăn mặc rất ngổ ngáo. Cách ăn mặc của từng người... ừm... không khác mấy với đám học sinh cá biệt hồi cô đi học là mấy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook