Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-428
Chương 428: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[97]
Cố Tỉ Thành cũng lười phải nhọc lòng vì người khác, có thời gian chẳng thà suy nghĩ đến vợ con mình còn hơn.
“Trung đội một và trung đội hai khác nhau, lúc huấn luyện cậu phải chú ý3một chút, còn nữa.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn Cố Tỉ Thành đang lười biếng nhìn mình, sau khi suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Được rồi, không có gì nữa đâu.”
Cố Tỉ Thành “hờ” một tiếng,0đứng thẳng người dậy, sau đó xoay người bỏ đi.
Sở Lạc Ninh: “...”
Anh giống như một bà mẹ sắp phải rời khỏi nhà, nhất định phải căn dặn con cái đủ thứ mới đi được. Nhưng người được dặn5dò này hiển nhiên đã mất kiên nhẫn. Sở Lạc Ninh dặn dò xong mọi chuyện mới đưa An Hinh Duyệt rời khỏi doanh trại. Người đầu tiên anh nhìn trúng không phải là một người lính, mà một4tên côn đồ đã từng gặp trên đường trong một lần làm nhiệm vụ. Tên côn đồ kia tuổi tác không lớn, nhưng chạy rất nhanh. Nơi này cách thành phố A khoảng bốn, năm tiếng đi xe. Bởi9vì An Hinh Duyệt không tiện đi máy bay, cho nên Sở Lạc Ninh định lái xe đi.
Nhưng cũng bởi vì An Hinh Duyệt mà mỗi lần đến trạm nghỉ trên đường cao tốc, Sở Lạc Ninh đều phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
An Hinh Duyệt: “...” “Anh bị đái dắt à?” An Hinh Duyệt thấy anh dừng lại dừng lại, vốn buổi trưa là có thể đến nơi, kết quả đã giữa trưa rồi mà bọn họ mới đi được một nửa đường.
Sở Lạc Ninh liếc cô một cái, sau đó mở cửa xuống xe: “Anh đi mua ít đồ ăn cho em, em chịu khó xuống xe đi lại một chút, đừng ngồi mãi như thế.”
Để cho tiện, bọn họ không mặc quân phục mà chỉ ăn mặc như một đôi vợ chồng bình thường khi đi ra ngoài, không hề khiến người ta chú ý. Hôm nay cũng không phải ngày lễ nên trạm nghỉ cũng không đông lắm.
An Hinh Duyệt mở cửa xe bước xuống, lạc quan coi chuyến đi lần này như một lần du lịch của hai người. Tiết trời ấm dần, đã không còn sự lạnh lẽo của mùa đông. An Hinh Duyệt mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, tựa ở đầu xe nhìn Sở Lạc Ninh cầm bánh mì và sữa trở lại, sau đó đưa cho cô, “Ăn một chút đi”
Đầu An Hinh Duyệt đầy vạch đen, “Em đã ăn suốt cả dọc đường rồi, anh nghĩ em là heo à?”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, tự động bóc bánh mì ra, “Em có thể biến thành heo cho anh xem thử coi?”
An Hinh Duyệt nhìn anh chằm chằm, dựa vào thành xe nhận lấy chai sữa ấm, sau đó mở ra uống một ngụm. Sở Lạc Ninh vừa ăn bánh mì, vừa tựa bên cửa xe nhìn về phía bầu trời xa xăm, “Sở dĩ gọi em đi là vì thực ra anh cũng thích đứa nhóc này, để đi theo mấy tên kia chịu khổ rất đáng tiếc. Sau lần đó anh đến gặp cậu ta hai lần. Lần đầu tiên thấy cậu ta cũng bà đi bệnh viện khám. Lần thứ hai là thấy cậu ta cùng nhau đi ăn vạ đòi nợ để lấy tiền thuốc men cho bà.”
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, nhìn Sở Lạc Ninh đang dõi về phía xa. “Kết cục thì sao?”
“Anh đã hỏi bác sĩ, bệnh của bà cậu ta kỳ thực đã đến thời kỳ hiểm nghèo giai đoạn cuối, có điều vẫn không nỡ bỏ đứa cháu lại nên mới cố gắng chống chọi. Năm trước, bà cậu ta đã qua đời rồi.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta bất lực, nhưng chí ít chúng ta có thể làm những việc chúng ta đủ khả năng. Cậu ta là một hạt giống tốt, nếu anh đã biết được, đã nhìn thấy thì không thể để cậu ta cứ thể bị hủy hoại được.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành cũng lười phải nhọc lòng vì người khác, có thời gian chẳng thà suy nghĩ đến vợ con mình còn hơn.
“Trung đội một và trung đội hai khác nhau, lúc huấn luyện cậu phải chú ý3một chút, còn nữa.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn Cố Tỉ Thành đang lười biếng nhìn mình, sau khi suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Được rồi, không có gì nữa đâu.”
Cố Tỉ Thành “hờ” một tiếng,0đứng thẳng người dậy, sau đó xoay người bỏ đi.
Sở Lạc Ninh: “...”
Anh giống như một bà mẹ sắp phải rời khỏi nhà, nhất định phải căn dặn con cái đủ thứ mới đi được. Nhưng người được dặn5dò này hiển nhiên đã mất kiên nhẫn. Sở Lạc Ninh dặn dò xong mọi chuyện mới đưa An Hinh Duyệt rời khỏi doanh trại. Người đầu tiên anh nhìn trúng không phải là một người lính, mà một4tên côn đồ đã từng gặp trên đường trong một lần làm nhiệm vụ. Tên côn đồ kia tuổi tác không lớn, nhưng chạy rất nhanh. Nơi này cách thành phố A khoảng bốn, năm tiếng đi xe. Bởi9vì An Hinh Duyệt không tiện đi máy bay, cho nên Sở Lạc Ninh định lái xe đi.
Nhưng cũng bởi vì An Hinh Duyệt mà mỗi lần đến trạm nghỉ trên đường cao tốc, Sở Lạc Ninh đều phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
An Hinh Duyệt: “...” “Anh bị đái dắt à?” An Hinh Duyệt thấy anh dừng lại dừng lại, vốn buổi trưa là có thể đến nơi, kết quả đã giữa trưa rồi mà bọn họ mới đi được một nửa đường.
Sở Lạc Ninh liếc cô một cái, sau đó mở cửa xuống xe: “Anh đi mua ít đồ ăn cho em, em chịu khó xuống xe đi lại một chút, đừng ngồi mãi như thế.”
Để cho tiện, bọn họ không mặc quân phục mà chỉ ăn mặc như một đôi vợ chồng bình thường khi đi ra ngoài, không hề khiến người ta chú ý. Hôm nay cũng không phải ngày lễ nên trạm nghỉ cũng không đông lắm.
An Hinh Duyệt mở cửa xe bước xuống, lạc quan coi chuyến đi lần này như một lần du lịch của hai người. Tiết trời ấm dần, đã không còn sự lạnh lẽo của mùa đông. An Hinh Duyệt mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, tựa ở đầu xe nhìn Sở Lạc Ninh cầm bánh mì và sữa trở lại, sau đó đưa cho cô, “Ăn một chút đi”
Đầu An Hinh Duyệt đầy vạch đen, “Em đã ăn suốt cả dọc đường rồi, anh nghĩ em là heo à?”
Sở Lạc Ninh hơi nhướng mày, tự động bóc bánh mì ra, “Em có thể biến thành heo cho anh xem thử coi?”
An Hinh Duyệt nhìn anh chằm chằm, dựa vào thành xe nhận lấy chai sữa ấm, sau đó mở ra uống một ngụm. Sở Lạc Ninh vừa ăn bánh mì, vừa tựa bên cửa xe nhìn về phía bầu trời xa xăm, “Sở dĩ gọi em đi là vì thực ra anh cũng thích đứa nhóc này, để đi theo mấy tên kia chịu khổ rất đáng tiếc. Sau lần đó anh đến gặp cậu ta hai lần. Lần đầu tiên thấy cậu ta cũng bà đi bệnh viện khám. Lần thứ hai là thấy cậu ta cùng nhau đi ăn vạ đòi nợ để lấy tiền thuốc men cho bà.”
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, nhìn Sở Lạc Ninh đang dõi về phía xa. “Kết cục thì sao?”
“Anh đã hỏi bác sĩ, bệnh của bà cậu ta kỳ thực đã đến thời kỳ hiểm nghèo giai đoạn cuối, có điều vẫn không nỡ bỏ đứa cháu lại nên mới cố gắng chống chọi. Năm trước, bà cậu ta đã qua đời rồi.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta bất lực, nhưng chí ít chúng ta có thể làm những việc chúng ta đủ khả năng. Cậu ta là một hạt giống tốt, nếu anh đã biết được, đã nhìn thấy thì không thể để cậu ta cứ thể bị hủy hoại được.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook