Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-431
Chương 431: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT [100]
An Hinh Duyệt liếc anh một cái, sau đó nói: “Không thể không nói, ánh mắt của anh không tệ, đối phương dùng dao, cậu ta vẫn khăng khăng dùng gậy gỗ, hơn nữa mấy lần bị thương cũng là vì cứu anh em3của bị do đối phương dùng dao, vậy mà vẫn có thể kiên trì không chạm vào điểm mấu chốt sau cùng, quả thực đáng để người ta để ý.”
Sở Lạc Ninh hơi nhíu mày, sau khi suy nghĩ một lúc liền nói: “Em0biết cậu ta giữ lại mấy trăm đồng kia để làm gì không?”
“Hả?” Vốn cố định nói đó là thù lao cậu ta giữ lại cho mình, nhưng nếu Sở Lạc Ninh đã hỏi vậy thì chắc chắn câu trả lời không đơn giản5như thế. “Ngày mai là tròn một trăm ngày bà cậu ta mất, giờ xác vẫn còn để ở nhà xác bệnh viện, bởi vì cậu ta không mua nổi một phần mộ, mai cậu ta phải nộp phí trông giữ.” Sở Lạc Ninh4quay lại nhìn An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt sững lại một chút, đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi cay cay. “Cho nên anh nhất định phải chiêu mộ được cậu ta, anh là người đầu tiên chọn cậu ta.” Giờ An Hinh9Duyệt đã tin, mắt nhìn người của Sở Lạc Ninh lúc nào cũng chuẩn xác. Sở Lạc Ninh gật đầu, “Đi thôi, về khách sạn, mai còn đến bệnh viện.”
An Hinh Duyệt gật đầu, tình huống này, quả thực ra tay từ phía tình thân là tốt nhất.
Bởi vì chuyện của Tổng Minh Phong nên cả đêm An Hinh Duyệt không ngủ được ngon giấc.
Mỗi một đứa trẻ sa đọa đều không phải do ý nguyện của chúng. Nhưng Tổng Minh Phong vẫn có thể kiên trì giữ lại chất lương thiện cuối cùng của mình, đây chính là bản tính của cậu ta. Một người đã sớm bỏ qua ranh giới của chính mình, đó là lỗi sai của họ ư?
Sở Lạc Ninh thấy An Hinh Duyệt vẫn cựa quậy người, anh vươn tay kéo cô vào ngực mình, “Không ngủ được à?”
“Có chút khó chịu.” An Hinh Duyệt thấp giọng mở miệng nói, nhất là lồng ngực, nghèn nghẹn đến khó chịu.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, “Ngủ đi, chí ít chúng ta cũng đang làm việc trong khả năng của mình.”
An Hinh Duyệt gật đầu, tựa trong lòng Sở Lạc Ninh, vẫn không thể nào chợp mắt được. Mãi cho đến tờ mờ sáng, An Hinh Duyệt mới thiếp đi được, nhưng lồng ngực vẫn nặng trịch khó chịu.
Chờ đến lúc An Hinh Duyệt tỉnh dậy, Sở Lạc Ninh đã không còn ở trong phòng nữa, trên bàn có một tờ giấy, báo cho cô biết anh đã xuống lầu chạy bộ.
An Hinh Duyệt nghĩ, người này đi đến đâu cũng có thể biến chỗ đó thành quân đội.
Khi An Hinh Duyệt rời giường rửa mặt xong, vẫn còn có chút uể oải.
Sở Lạc Ninh về mang theo cả bữa sáng, đều là những món ăn đặc trưng của vùng này, biết An Hinh Duyệt trong khoảng thời gian này vì nôn nghén nên có một số thứ ăn không vào cho nên anh mua mỗi loại một chút, rất nhiều món khác nhau, mỗi thứ ăn một tí chắc cũng nó là vừa.
Mỗi khi An Hinh Duyệt ở cùng Sở Lạc Ninh đều chẳng cần động não suy nghĩ bất cứ chuyện gì, bởi vì Sở Lạc Ninh sẽ sắp xếp xong xuôi cho cô. Cho nên bình thường mấy cô nàng kia vẫn hay trêu ghẹo cô, Sở Lạc Ninh đưa cô đi ra ngoài giống hệt như dắt con gái đi chơi vậy.
“Lát nữa có qua bệnh viện không?” An Hinh Duyệt vừa ăn vừa nói.
“Đi chứ.” Sở Lạc Ninh nói, giúp cô lấy cốc sữa đã được hâm nóng đặt bên cạnh, sau đó nói: “Sáng nay em nghỉ ngơi ở khách sạn đi, anh đến bệnh viện một mình, cả đêm không ngủ, vành mắt đen sì rồi kia kìa.”
An Hinh Duyệt muốn nói cô muốn đi theo, nhưng thấy Sở Lạc Ninh đã sắp xếp xong hết cả, cô đành phải bỏ qua.
Dù sao lúc bình thường khi Sở Lạc Ninh nói vậy thì đó chính là kết quả, kết quả không thể phản bác.
Về mặt tuyển chọn binh lính, Sở Lạc Ninh nghiêm túc hơn bất cứ ai, trừ năng lực ra, chủ yếu anh còn nhắm vào nhân phẩm của người đó nữa. Về phương diện này, ánh mắt của Sở Lạc Ninh lúc nào cũng chuẩn xác hơn cô, cho nên An Hinh Duyệt cũng chẳng quấy rầy anh đi gặp người ta nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt liếc anh một cái, sau đó nói: “Không thể không nói, ánh mắt của anh không tệ, đối phương dùng dao, cậu ta vẫn khăng khăng dùng gậy gỗ, hơn nữa mấy lần bị thương cũng là vì cứu anh em3của bị do đối phương dùng dao, vậy mà vẫn có thể kiên trì không chạm vào điểm mấu chốt sau cùng, quả thực đáng để người ta để ý.”
Sở Lạc Ninh hơi nhíu mày, sau khi suy nghĩ một lúc liền nói: “Em0biết cậu ta giữ lại mấy trăm đồng kia để làm gì không?”
“Hả?” Vốn cố định nói đó là thù lao cậu ta giữ lại cho mình, nhưng nếu Sở Lạc Ninh đã hỏi vậy thì chắc chắn câu trả lời không đơn giản5như thế. “Ngày mai là tròn một trăm ngày bà cậu ta mất, giờ xác vẫn còn để ở nhà xác bệnh viện, bởi vì cậu ta không mua nổi một phần mộ, mai cậu ta phải nộp phí trông giữ.” Sở Lạc Ninh4quay lại nhìn An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt sững lại một chút, đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi cay cay. “Cho nên anh nhất định phải chiêu mộ được cậu ta, anh là người đầu tiên chọn cậu ta.” Giờ An Hinh9Duyệt đã tin, mắt nhìn người của Sở Lạc Ninh lúc nào cũng chuẩn xác. Sở Lạc Ninh gật đầu, “Đi thôi, về khách sạn, mai còn đến bệnh viện.”
An Hinh Duyệt gật đầu, tình huống này, quả thực ra tay từ phía tình thân là tốt nhất.
Bởi vì chuyện của Tổng Minh Phong nên cả đêm An Hinh Duyệt không ngủ được ngon giấc.
Mỗi một đứa trẻ sa đọa đều không phải do ý nguyện của chúng. Nhưng Tổng Minh Phong vẫn có thể kiên trì giữ lại chất lương thiện cuối cùng của mình, đây chính là bản tính của cậu ta. Một người đã sớm bỏ qua ranh giới của chính mình, đó là lỗi sai của họ ư?
Sở Lạc Ninh thấy An Hinh Duyệt vẫn cựa quậy người, anh vươn tay kéo cô vào ngực mình, “Không ngủ được à?”
“Có chút khó chịu.” An Hinh Duyệt thấp giọng mở miệng nói, nhất là lồng ngực, nghèn nghẹn đến khó chịu.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, “Ngủ đi, chí ít chúng ta cũng đang làm việc trong khả năng của mình.”
An Hinh Duyệt gật đầu, tựa trong lòng Sở Lạc Ninh, vẫn không thể nào chợp mắt được. Mãi cho đến tờ mờ sáng, An Hinh Duyệt mới thiếp đi được, nhưng lồng ngực vẫn nặng trịch khó chịu.
Chờ đến lúc An Hinh Duyệt tỉnh dậy, Sở Lạc Ninh đã không còn ở trong phòng nữa, trên bàn có một tờ giấy, báo cho cô biết anh đã xuống lầu chạy bộ.
An Hinh Duyệt nghĩ, người này đi đến đâu cũng có thể biến chỗ đó thành quân đội.
Khi An Hinh Duyệt rời giường rửa mặt xong, vẫn còn có chút uể oải.
Sở Lạc Ninh về mang theo cả bữa sáng, đều là những món ăn đặc trưng của vùng này, biết An Hinh Duyệt trong khoảng thời gian này vì nôn nghén nên có một số thứ ăn không vào cho nên anh mua mỗi loại một chút, rất nhiều món khác nhau, mỗi thứ ăn một tí chắc cũng nó là vừa.
Mỗi khi An Hinh Duyệt ở cùng Sở Lạc Ninh đều chẳng cần động não suy nghĩ bất cứ chuyện gì, bởi vì Sở Lạc Ninh sẽ sắp xếp xong xuôi cho cô. Cho nên bình thường mấy cô nàng kia vẫn hay trêu ghẹo cô, Sở Lạc Ninh đưa cô đi ra ngoài giống hệt như dắt con gái đi chơi vậy.
“Lát nữa có qua bệnh viện không?” An Hinh Duyệt vừa ăn vừa nói.
“Đi chứ.” Sở Lạc Ninh nói, giúp cô lấy cốc sữa đã được hâm nóng đặt bên cạnh, sau đó nói: “Sáng nay em nghỉ ngơi ở khách sạn đi, anh đến bệnh viện một mình, cả đêm không ngủ, vành mắt đen sì rồi kia kìa.”
An Hinh Duyệt muốn nói cô muốn đi theo, nhưng thấy Sở Lạc Ninh đã sắp xếp xong hết cả, cô đành phải bỏ qua.
Dù sao lúc bình thường khi Sở Lạc Ninh nói vậy thì đó chính là kết quả, kết quả không thể phản bác.
Về mặt tuyển chọn binh lính, Sở Lạc Ninh nghiêm túc hơn bất cứ ai, trừ năng lực ra, chủ yếu anh còn nhắm vào nhân phẩm của người đó nữa. Về phương diện này, ánh mắt của Sở Lạc Ninh lúc nào cũng chuẩn xác hơn cô, cho nên An Hinh Duyệt cũng chẳng quấy rầy anh đi gặp người ta nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com