Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-436
Chương 436: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [5]
Lần này Tổng Minh Phong thực sự nghĩ rằng người này có lẽ là một tên du côn. Nếu như không phải khí chất trên người anh ta khác hẳn với một tên3lưu manh, cậu thực sự không thể tin nổi anh ta là một người lính, hơn nữa còn đứng đầu cả một đội quân.
“Tôi không có tiền.” Tống Minh Phong từ chối rõ0ràng, “Tiền trên người tôi chỉ đủ mời hai người ăn mì thôi, có ăn không đây?”
Sở Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng, đương nhiên anh biết điều này. Anh còn biết trên5người Tổng Minh Phong chỉ có ba mươi tệ, cũng chỉ đủ cho hai tô mì.
Nhưng cái anh muốn, chính là nhân phẩm như vậy.
Về phương diện tuyển chọn binh lính, Sở Lạc4Ninh có một sự hà khắc gần như biển thái, năng lực có thể không mạnh, nhưng nhân phẩm nhất định phải qua được thử thách. Nhất là chuyện của trung đội ba9lần này càng khiến anh kiên quyết với quyết tâm này hơn, không có gì quan trọng hơn nhân phẩm của một con người.
Sở Lạc Ninh đến khách sạn đón An Hinh Duyệt. Cô mở cửa xe, phát hiện Tống Minh Phong đang ngồi trên ghế phụ. Khoảnh khắc đó, Tống Minh Phong có chút xấu hổ.
Sở Lạc Ninh tỏ ý bảo An Hinh Duyệt ngồi xuống hàng ghế sau, cô cũng chẳng có ý kiến, đóng cửa xe lại rồi ra ghế sau ngồi, có điều mùi trong xe khiến cô hơi buồn nôn.
“Anh bị thương à?” An Hinh Duyệt nhíu mày mở miệng hỏi, còn lo lắng nhìn anh một lượt. “Đùa gì thế, chồng em mà bị thương được hả?” Sở Lạc Ninh nói, một lần nữa khởi động xe, hạ cửa sổ xe xuống một chút, “Ngại quá, vợ của tôi mang thai, không ngửi được mùi máu tanh.”
Sở Lạc Ninh vừa dứt lời, An Hinh Duyệt liền để ý thấy mặt của Tống Minh Phong tuy vẫn không có chút cảm xúc gì nhưng lại theo bản năng lấy tay che vết thương lại, cho dù làm vậy cũng không giảm bớt được mùi tanh là mấy. An Hinh Duyệt tựa vào ghế sau, nhìn động tác nhỏ của Tổng Minh Phong, không thể không nói, ánh mắt của Sở Lạc Ninh đúng là sắc bén, hơn nữa loại sắc bén này còn không chừa cho người ta chút đường sống. Thảo nào lúc cô đến, Lữ trưởng nói với cô, kiềm chế một chút, ông ta sợ Sở Lạc Ninh đi một chuyển lại đoạt mất thứ người ta yêu thích, người ta sẽ liều mạng với anh ấy.
An Hinh Duyệt phì cười một tiếng, “Có nghe thấy không, mấy vết thương trên người anh đều đang cười nhạo anh đấy, hai tuần trước, cánh tay của ai vẫn còn đeo bằng vải hả? Một năm trước, ai vì cứu người mà ngồi trên xe lăn tận nửa năm?”
“Vợ à, mấy chuyện xấu hổ này... em không thể giữ chút thể diện cho chồng mình trước mặt người ngoài à?” Sở Lạc Ninh giả bộ trách cứ vợ mình. An Hinh Duyệt mỉm cười, “Ngại quá, con người em không thể đứng trơ ra nhìn người khác nói dối được.” “Ổ, đúng là thói quen tốt, vợ tôi rất giỏi giữ thói quen tốt.” Sở Lạc Ninh nói bừa một cách nghiêm túc.
An Hinh Duyệt giật giật khóe miệng, tên này bị ngáo rồi à?
Sở Lạc Ninh có ngáo hay không An Hinh Duyệt không biết, nhưng cô để ý thấy lúc mình nói Sở Lạc Ninh bị thương, anh theo bản mà di chuyển tầm mắt, cho nên có thể nói, có xác định, tên cuồng đắc ý này nhất định đang cố lấy hảo cảm trước mặt người ta, người này đúng là ngôi sao diễn xuất.
Mà cô lại còn phải phối hợp với vai diễn của anh nữa.
“Hôm nay sao mồm mép thể, không giống anh tí nào đâu.” An Hinh Duyệt tựa lưng vào ghế, cổ xoa dịu cảm giác nghèn nghẹn trong lồng ngực. “Đấy là vì em chưa hiểu rõ con người anh, chồng em rất khéo miệng đấy chứ, còn giỏi hơn thằng cha Cố Tỉ Thành kia nhiều.” Sở Lạc Ninh mặt không đủ tim không đổi nhịp tiếp tục nói nhảm.
“Anh thôi đi, Lữ đoàn phó Cố người ta nói với Bánh Bao Đậu một câu, chí ít cũng có một nửa là lời âu yếm.” An Hinh Duyệt liếc xéo qua.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lần này Tổng Minh Phong thực sự nghĩ rằng người này có lẽ là một tên du côn. Nếu như không phải khí chất trên người anh ta khác hẳn với một tên3lưu manh, cậu thực sự không thể tin nổi anh ta là một người lính, hơn nữa còn đứng đầu cả một đội quân.
“Tôi không có tiền.” Tống Minh Phong từ chối rõ0ràng, “Tiền trên người tôi chỉ đủ mời hai người ăn mì thôi, có ăn không đây?”
Sở Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng, đương nhiên anh biết điều này. Anh còn biết trên5người Tổng Minh Phong chỉ có ba mươi tệ, cũng chỉ đủ cho hai tô mì.
Nhưng cái anh muốn, chính là nhân phẩm như vậy.
Về phương diện tuyển chọn binh lính, Sở Lạc4Ninh có một sự hà khắc gần như biển thái, năng lực có thể không mạnh, nhưng nhân phẩm nhất định phải qua được thử thách. Nhất là chuyện của trung đội ba9lần này càng khiến anh kiên quyết với quyết tâm này hơn, không có gì quan trọng hơn nhân phẩm của một con người.
Sở Lạc Ninh đến khách sạn đón An Hinh Duyệt. Cô mở cửa xe, phát hiện Tống Minh Phong đang ngồi trên ghế phụ. Khoảnh khắc đó, Tống Minh Phong có chút xấu hổ.
Sở Lạc Ninh tỏ ý bảo An Hinh Duyệt ngồi xuống hàng ghế sau, cô cũng chẳng có ý kiến, đóng cửa xe lại rồi ra ghế sau ngồi, có điều mùi trong xe khiến cô hơi buồn nôn.
“Anh bị thương à?” An Hinh Duyệt nhíu mày mở miệng hỏi, còn lo lắng nhìn anh một lượt. “Đùa gì thế, chồng em mà bị thương được hả?” Sở Lạc Ninh nói, một lần nữa khởi động xe, hạ cửa sổ xe xuống một chút, “Ngại quá, vợ của tôi mang thai, không ngửi được mùi máu tanh.”
Sở Lạc Ninh vừa dứt lời, An Hinh Duyệt liền để ý thấy mặt của Tống Minh Phong tuy vẫn không có chút cảm xúc gì nhưng lại theo bản năng lấy tay che vết thương lại, cho dù làm vậy cũng không giảm bớt được mùi tanh là mấy. An Hinh Duyệt tựa vào ghế sau, nhìn động tác nhỏ của Tổng Minh Phong, không thể không nói, ánh mắt của Sở Lạc Ninh đúng là sắc bén, hơn nữa loại sắc bén này còn không chừa cho người ta chút đường sống. Thảo nào lúc cô đến, Lữ trưởng nói với cô, kiềm chế một chút, ông ta sợ Sở Lạc Ninh đi một chuyển lại đoạt mất thứ người ta yêu thích, người ta sẽ liều mạng với anh ấy.
An Hinh Duyệt phì cười một tiếng, “Có nghe thấy không, mấy vết thương trên người anh đều đang cười nhạo anh đấy, hai tuần trước, cánh tay của ai vẫn còn đeo bằng vải hả? Một năm trước, ai vì cứu người mà ngồi trên xe lăn tận nửa năm?”
“Vợ à, mấy chuyện xấu hổ này... em không thể giữ chút thể diện cho chồng mình trước mặt người ngoài à?” Sở Lạc Ninh giả bộ trách cứ vợ mình. An Hinh Duyệt mỉm cười, “Ngại quá, con người em không thể đứng trơ ra nhìn người khác nói dối được.” “Ổ, đúng là thói quen tốt, vợ tôi rất giỏi giữ thói quen tốt.” Sở Lạc Ninh nói bừa một cách nghiêm túc.
An Hinh Duyệt giật giật khóe miệng, tên này bị ngáo rồi à?
Sở Lạc Ninh có ngáo hay không An Hinh Duyệt không biết, nhưng cô để ý thấy lúc mình nói Sở Lạc Ninh bị thương, anh theo bản mà di chuyển tầm mắt, cho nên có thể nói, có xác định, tên cuồng đắc ý này nhất định đang cố lấy hảo cảm trước mặt người ta, người này đúng là ngôi sao diễn xuất.
Mà cô lại còn phải phối hợp với vai diễn của anh nữa.
“Hôm nay sao mồm mép thể, không giống anh tí nào đâu.” An Hinh Duyệt tựa lưng vào ghế, cổ xoa dịu cảm giác nghèn nghẹn trong lồng ngực. “Đấy là vì em chưa hiểu rõ con người anh, chồng em rất khéo miệng đấy chứ, còn giỏi hơn thằng cha Cố Tỉ Thành kia nhiều.” Sở Lạc Ninh mặt không đủ tim không đổi nhịp tiếp tục nói nhảm.
“Anh thôi đi, Lữ đoàn phó Cố người ta nói với Bánh Bao Đậu một câu, chí ít cũng có một nửa là lời âu yếm.” An Hinh Duyệt liếc xéo qua.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook