Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-437
Chương 437: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [6]
“Cho nên họ mới dễ mắc bệnh tiểu đường.” An Hinh Duyệt: “...”
Nói có lý lắm, không ngờ cô lại không thể phản bác nổi. Tổng Minh Phong nghĩ, cậu ta ở đây thật là thừa thãi.
Chiếc xe dưới sự chỉ đường của Tổng Minh Phong dừng lại trước của một quán bún.
Tổng Minh Phong đứng thẳng người, nhưng An Hinh Duyệt lại thấy, thực ra cậu ta3đang quẫn bách. Bởi vì lòng tự ái của cậu ta, nhưng cũng chính sự quẫn bách này lại là điểm đột phá tốt nhất của cậu ta, con người Sở Lạc Ninh rất tinh tế.
Ba người bước vào quán bún, người bán hàng vội vàng ra đón, “Ai yo, mấy vị muốn ăn gì?”Có điều vừa nhìn thấy Tống Minh Phong, sắc mặt lập tức thay đổi,0không phải sợ hãi mà là cười rộ lên nói: “Anh Tổng đến đấy à, nào nào nào, mời vào trong.”
Sở Lạc Ninh làm như không thấy, nhìn về phía Tổng Minh Phong, “Đây là địa bàn của cậu, ăn gì cậu gọi đi.”
“Hai bát bún tàu đặc biệt.” Tổng Minh Phong nói xong liền đi vào trước. An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc5Ninh. Sở Lạc Ninh nhếch môi, nắm tay cô đi vào. Có lẽ là bởi vì Sở Lạc Ninh nói An Hinh Duyệt là tiểu thư, lúc bọn họ đi tới nơi, Tống Minh Phong đang hung dữ bắt người bán hàng lau sạch bàn ghế “Có lúc em nghĩ, mỗi một người được anh coi trọng anh đều nghiên cứu kỹ rất kỹ, bao giờ anh mới4chịu nghiên cứu em đây?” An Hinh Duyệt nói, tiến lên trước vào bước, ngồi xuống đối diện Tổng Minh Phong.
Vì câu nói này của An Hinh Duyệt mà Sở Lạc Ninh dừng lại một lúc. Thấy An Hinh Duyệt ngồi xuống, anh mới chậm rãi bước qua, ngồi bên cạnh cô.
Bún tàu nhanh chóng được mang lên, nhưng có tận ba bát. “Tôi gọi hai bát.” Sắc9mặt Tổng Minh Phong trở nên rất khó coi.
Lúc này ông chủ vội vàng bước tới, “Một bát là tôi tặng.” Chân mày Tống Minh Phong nhíu càng chặt hơn, “Tôi không có tiền cho ông đâu.”
Động tác ăn của An Hinh Duyệt thoáng dừng lại, có thể nói ra câu không có tiền một cách thẳng thắn như vậy, đúng là lần đầu tiên cô thấy.
“Vậy càng hay, lần này tôi có thể mời cậu rồi, trước kia lần nào mời cậu cậu cũng không vui, giờ không có tiền cho tôi rồi chứ gì, mau ăn đi, ăn xong thì đi xử lý qua vết thương đi.” Ông chủ cười tít mắt nói, chúc khách ăn ngon sau đó tiếp tục đi làm việc.
“Không ngờ nhân duyên của cậu cũng không tệ lắm nhỉ?” An Hinh Duyệt vừa ăn vừa nói, “Ông xã, món này ngon hơn mì anh nấu nhiều.”
Sở Lạc Ninh: “...”
An Hinh Duyệt không để ý đến ông xã nhà mình mà chỉ nhìn Tống Minh Phong, “Để tôi kể cậu nghe một sự thật, bọn họ làm lính, chẳng biết nấu cái gì khác ngoài mi, đúng là nhức cả mắt.”
Sở Lạc Ninh: ...”
Vợ à, ngày nào em cũng ăn cơm anh nấu, em nói vậy mà không thấy thẹn với lòng sao? Chẳng lẽ người không biết nấu cơm không phải là em à?
An Hinh Duyệt chẳng hề cảm thấy có lỗi với chồng mình mà vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với Tống Minh Phong. Cô cũng chẳng quan tâm Tổng Minh Phong có muốn nói chuyện với mình hay không. Tổng Minh Phong chỉ muốn nói, hai người này đều bị tâm thần hết đúng không.
Sở Lạc Ninh ăn được một nửa thì đứng dậy đi vệ sinh. An Hinh Duyệt không hề có cảm giác gì với việc Sở Lạc Ninh đã đi ra ngoài. Cô tiếp tục nói chuyện với Tống Minh Phong, cho dù Tống Minh Phong cũng chẳng ham hố bắt chuyện với cô lắm.
“Cậu thấy chỗ này ổn không?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng hỏi, nhưng Tống Minh Phong còn chưa trả lời, cô đã tự đáp, “Tôi thấy rất ok.”
Tổng Minh Phong:“...”
“Tôi kể cậu nghe, tôi nhớ hồi còn đi học tiểu học, Sở Lạc Ninh hồi đó đã vào lớp thiếu niên rồi, anh ấy...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cho nên họ mới dễ mắc bệnh tiểu đường.” An Hinh Duyệt: “...”
Nói có lý lắm, không ngờ cô lại không thể phản bác nổi. Tổng Minh Phong nghĩ, cậu ta ở đây thật là thừa thãi.
Chiếc xe dưới sự chỉ đường của Tổng Minh Phong dừng lại trước của một quán bún.
Tổng Minh Phong đứng thẳng người, nhưng An Hinh Duyệt lại thấy, thực ra cậu ta3đang quẫn bách. Bởi vì lòng tự ái của cậu ta, nhưng cũng chính sự quẫn bách này lại là điểm đột phá tốt nhất của cậu ta, con người Sở Lạc Ninh rất tinh tế.
Ba người bước vào quán bún, người bán hàng vội vàng ra đón, “Ai yo, mấy vị muốn ăn gì?”Có điều vừa nhìn thấy Tống Minh Phong, sắc mặt lập tức thay đổi,0không phải sợ hãi mà là cười rộ lên nói: “Anh Tổng đến đấy à, nào nào nào, mời vào trong.”
Sở Lạc Ninh làm như không thấy, nhìn về phía Tổng Minh Phong, “Đây là địa bàn của cậu, ăn gì cậu gọi đi.”
“Hai bát bún tàu đặc biệt.” Tổng Minh Phong nói xong liền đi vào trước. An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc5Ninh. Sở Lạc Ninh nhếch môi, nắm tay cô đi vào. Có lẽ là bởi vì Sở Lạc Ninh nói An Hinh Duyệt là tiểu thư, lúc bọn họ đi tới nơi, Tống Minh Phong đang hung dữ bắt người bán hàng lau sạch bàn ghế “Có lúc em nghĩ, mỗi một người được anh coi trọng anh đều nghiên cứu kỹ rất kỹ, bao giờ anh mới4chịu nghiên cứu em đây?” An Hinh Duyệt nói, tiến lên trước vào bước, ngồi xuống đối diện Tổng Minh Phong.
Vì câu nói này của An Hinh Duyệt mà Sở Lạc Ninh dừng lại một lúc. Thấy An Hinh Duyệt ngồi xuống, anh mới chậm rãi bước qua, ngồi bên cạnh cô.
Bún tàu nhanh chóng được mang lên, nhưng có tận ba bát. “Tôi gọi hai bát.” Sắc9mặt Tổng Minh Phong trở nên rất khó coi.
Lúc này ông chủ vội vàng bước tới, “Một bát là tôi tặng.” Chân mày Tống Minh Phong nhíu càng chặt hơn, “Tôi không có tiền cho ông đâu.”
Động tác ăn của An Hinh Duyệt thoáng dừng lại, có thể nói ra câu không có tiền một cách thẳng thắn như vậy, đúng là lần đầu tiên cô thấy.
“Vậy càng hay, lần này tôi có thể mời cậu rồi, trước kia lần nào mời cậu cậu cũng không vui, giờ không có tiền cho tôi rồi chứ gì, mau ăn đi, ăn xong thì đi xử lý qua vết thương đi.” Ông chủ cười tít mắt nói, chúc khách ăn ngon sau đó tiếp tục đi làm việc.
“Không ngờ nhân duyên của cậu cũng không tệ lắm nhỉ?” An Hinh Duyệt vừa ăn vừa nói, “Ông xã, món này ngon hơn mì anh nấu nhiều.”
Sở Lạc Ninh: “...”
An Hinh Duyệt không để ý đến ông xã nhà mình mà chỉ nhìn Tống Minh Phong, “Để tôi kể cậu nghe một sự thật, bọn họ làm lính, chẳng biết nấu cái gì khác ngoài mi, đúng là nhức cả mắt.”
Sở Lạc Ninh: ...”
Vợ à, ngày nào em cũng ăn cơm anh nấu, em nói vậy mà không thấy thẹn với lòng sao? Chẳng lẽ người không biết nấu cơm không phải là em à?
An Hinh Duyệt chẳng hề cảm thấy có lỗi với chồng mình mà vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với Tống Minh Phong. Cô cũng chẳng quan tâm Tổng Minh Phong có muốn nói chuyện với mình hay không. Tổng Minh Phong chỉ muốn nói, hai người này đều bị tâm thần hết đúng không.
Sở Lạc Ninh ăn được một nửa thì đứng dậy đi vệ sinh. An Hinh Duyệt không hề có cảm giác gì với việc Sở Lạc Ninh đã đi ra ngoài. Cô tiếp tục nói chuyện với Tống Minh Phong, cho dù Tống Minh Phong cũng chẳng ham hố bắt chuyện với cô lắm.
“Cậu thấy chỗ này ổn không?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng hỏi, nhưng Tống Minh Phong còn chưa trả lời, cô đã tự đáp, “Tôi thấy rất ok.”
Tổng Minh Phong:“...”
“Tôi kể cậu nghe, tôi nhớ hồi còn đi học tiểu học, Sở Lạc Ninh hồi đó đã vào lớp thiếu niên rồi, anh ấy...”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook