Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-443
Chương 443: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [12]
Vừa đến ba rưỡi, An Hinh Duyệt thấy Sở Lạc Ninh đứng dậy, cuối cùng chỉ có thể thở dài, đứng dậy theo anh.
“Đi thôi, có thể cậu ta vẫn chưa nghĩ thông suốt.” An Hinh Duyệt chỉ có thể an ủi Sở Lạc Ninh như vậy, bởi vì cô cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa.
Sau khi đứng dậy, Sở Lạc Ninh cứ nhíu chặt lông mày. “Có thể cậu ta xảy ra chuyện rồi, anh phải đi xem sao.” Sở Lạc Ninh nói, quay người đi thẳng.
“Sở...”
An Hinh Duyệt khẽ thở dài. Lần3nào cũng vậy, người khác xảy ra chuyện, anh phải đi xem sao, sau đó bỏ lại cô hết lần này đến lần khác. Lính của anh mãi mãi là sự tồn tại quan trọng nhất.
An Hinh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, sau cùng cũng không nói nổi câu nào, chỉ có thể lặng lẽ đi đặt hai phòng. Cô nghĩ, Sở Lạc Ninh nhất định sẽ dẫn Tổng Minh Phong về, mà hôm nay họ cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đấy nữa.
An Hinh Duyệt quay về phòng lần nữa, để gọn hành lý, lấy0điện thoại ra. [Kẹo bông gòn: Rất đơn giản, anh ấy không thèm nói một câu đã bỏ chị lại rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuyện này chỉ có thể nói là quá lúng túng.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Có lẽ từ sâu trong nội tâm anh ấy đã thừa nhận năng lực của chị rồi.] [Kẹo bông gòn: Có nhiều lúc thực sự muốn bùng nổ.]
[Kẹo bông gòn: Thực ra chị muốn anh ấy nói một câu, em đặt lại phòng khác, hoặc nói một5câu em ở đây đợi anh cũng được.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Lần này quả thực anh trai em quá đáng rồi, lần này em đứng về phía chị.
[Kẹo bông gòn: Chị cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày chị hoàn toàn bùng nổ.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị đã nói về vấn đề này với anh trai em chưa?] [Kẹo bông gòn: Nói một vấn đề thì sửa một vấn đề, hoàn toàn không giải quyết được tận gốc vấn đề.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuyện4này...)
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc vì anh trai em cảm thấy chị là quân nhân, cho nên chị có trách nhiệm của quân nhân, dù sao anh ấy cũng là quân nhân, đây là nhận thức thuộc phạm trù phản xạ có điều kiện.] [Kẹo bông gòn: Chị biết chứ.] [Kẹo bông gòn: Những đạo lý này chị đều hiểu cả.] [Kẹo bông gòn: Nhưng chị không thuyết phục nổi bản thân làm một người thấu tình đạt lý được.]
[Bánh Bao Đâu là một tiên nữ: Em cảm thấy hành trình tuyển quân của anh9trai em lần này có khả năng biến thành hành trình chia tay của hai người.]
[Kẹo bông gòn: Me too.] [Kẹo bông gòn: Chuyện đáng sợ nhất trên đời không phải không biết mình làm sai, mà là biết mình sai rồi nhưng không biết nên sửa thế nào, thậm chí còn không muốn sửa sai.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ..]
[Kẹo bông gòn: Cũng là tự lừa mình dối người trong tiềm thức, phản xạ có điều kiện nói rằng bạn sai rồi đấy, nhưng tiềm thức lại bảo, bạn không sai đâu.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Quả nhiên anh đẹp trai lắm tiền nhiều của nhà em vẫn nhìn xa trông rộng hơn. Năm đó khi em muốn làm lính, anh ấy tạt cho ý tưởng của em chết không kịp đẻ trứng luôn.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Kiểu gia đình mà cả hai vợ chồng đều làm quân nhân thật quá kinh khủng.] [Kẹo bông gòn: Cố Tỉ Thành trước nay vẫn nhìn rõ hơn người khác.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cũng cảm thấy thế đấy.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đẹp trai nhà giàu nhà em không có khuyết điểm đâu nha.] [Kẹo bông gòn: Chị đột nhiên cảm thấy hình như chị oán thán về anh trai em với em không ổn lắm, em không oán trách gì chồng em à?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, tất nhiên là ổn chứ, lẽ nào chị định nín nhịn đến chết hả? Hơn nữa em là em gái anh ấy, chị cũng chỉ có thể oán thán với em thôi, chị oán thán với người khác có khác gì trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường?]
[Kẹo bông gòn: Có lúc chị cảm thấy, em sống phóng khoáng hơn chị nhiều.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha... Dù sao em cũng là tiên nữ mà.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Vừa đến ba rưỡi, An Hinh Duyệt thấy Sở Lạc Ninh đứng dậy, cuối cùng chỉ có thể thở dài, đứng dậy theo anh.
“Đi thôi, có thể cậu ta vẫn chưa nghĩ thông suốt.” An Hinh Duyệt chỉ có thể an ủi Sở Lạc Ninh như vậy, bởi vì cô cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa.
Sau khi đứng dậy, Sở Lạc Ninh cứ nhíu chặt lông mày. “Có thể cậu ta xảy ra chuyện rồi, anh phải đi xem sao.” Sở Lạc Ninh nói, quay người đi thẳng.
“Sở...”
An Hinh Duyệt khẽ thở dài. Lần3nào cũng vậy, người khác xảy ra chuyện, anh phải đi xem sao, sau đó bỏ lại cô hết lần này đến lần khác. Lính của anh mãi mãi là sự tồn tại quan trọng nhất.
An Hinh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, sau cùng cũng không nói nổi câu nào, chỉ có thể lặng lẽ đi đặt hai phòng. Cô nghĩ, Sở Lạc Ninh nhất định sẽ dẫn Tổng Minh Phong về, mà hôm nay họ cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đấy nữa.
An Hinh Duyệt quay về phòng lần nữa, để gọn hành lý, lấy0điện thoại ra. [Kẹo bông gòn: Rất đơn giản, anh ấy không thèm nói một câu đã bỏ chị lại rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuyện này chỉ có thể nói là quá lúng túng.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Có lẽ từ sâu trong nội tâm anh ấy đã thừa nhận năng lực của chị rồi.] [Kẹo bông gòn: Có nhiều lúc thực sự muốn bùng nổ.]
[Kẹo bông gòn: Thực ra chị muốn anh ấy nói một câu, em đặt lại phòng khác, hoặc nói một5câu em ở đây đợi anh cũng được.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Lần này quả thực anh trai em quá đáng rồi, lần này em đứng về phía chị.
[Kẹo bông gòn: Chị cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày chị hoàn toàn bùng nổ.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị đã nói về vấn đề này với anh trai em chưa?] [Kẹo bông gòn: Nói một vấn đề thì sửa một vấn đề, hoàn toàn không giải quyết được tận gốc vấn đề.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuyện4này...)
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc vì anh trai em cảm thấy chị là quân nhân, cho nên chị có trách nhiệm của quân nhân, dù sao anh ấy cũng là quân nhân, đây là nhận thức thuộc phạm trù phản xạ có điều kiện.] [Kẹo bông gòn: Chị biết chứ.] [Kẹo bông gòn: Những đạo lý này chị đều hiểu cả.] [Kẹo bông gòn: Nhưng chị không thuyết phục nổi bản thân làm một người thấu tình đạt lý được.]
[Bánh Bao Đâu là một tiên nữ: Em cảm thấy hành trình tuyển quân của anh9trai em lần này có khả năng biến thành hành trình chia tay của hai người.]
[Kẹo bông gòn: Me too.] [Kẹo bông gòn: Chuyện đáng sợ nhất trên đời không phải không biết mình làm sai, mà là biết mình sai rồi nhưng không biết nên sửa thế nào, thậm chí còn không muốn sửa sai.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ..]
[Kẹo bông gòn: Cũng là tự lừa mình dối người trong tiềm thức, phản xạ có điều kiện nói rằng bạn sai rồi đấy, nhưng tiềm thức lại bảo, bạn không sai đâu.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Quả nhiên anh đẹp trai lắm tiền nhiều của nhà em vẫn nhìn xa trông rộng hơn. Năm đó khi em muốn làm lính, anh ấy tạt cho ý tưởng của em chết không kịp đẻ trứng luôn.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Kiểu gia đình mà cả hai vợ chồng đều làm quân nhân thật quá kinh khủng.] [Kẹo bông gòn: Cố Tỉ Thành trước nay vẫn nhìn rõ hơn người khác.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cũng cảm thấy thế đấy.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đẹp trai nhà giàu nhà em không có khuyết điểm đâu nha.] [Kẹo bông gòn: Chị đột nhiên cảm thấy hình như chị oán thán về anh trai em với em không ổn lắm, em không oán trách gì chồng em à?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha, tất nhiên là ổn chứ, lẽ nào chị định nín nhịn đến chết hả? Hơn nữa em là em gái anh ấy, chị cũng chỉ có thể oán thán với em thôi, chị oán thán với người khác có khác gì trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường?]
[Kẹo bông gòn: Có lúc chị cảm thấy, em sống phóng khoáng hơn chị nhiều.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha... Dù sao em cũng là tiên nữ mà.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com